“Đủ rồi!”
“Kỹ thuật võ đạo của cậu ta tăng nhanh chắc chắn là vì có liên quan đến tinh thần lực của cậu ta. Có điều, quan trọng nhất vẫn là ngộ tính trong thương pháp của cậu ta.” Chung Thành mặc tây trang màu đen nói với vẻ kích động.
“Cậu ta chỉ mới mười bảy tuổi thôi… không hề giống với loại sắp mười chín tuổi mới bước lên bảng Thiếu Niên Lam Tinh.”
“Tuổi còn trẻ đã có trình độ thương pháp cao như vậy rồi.”
“Nếu không có gì thay đổi thì trong tương lai cậu ta rất có thể sẽ đột phá thương pháp cấp bốn.” Chung Thành thở hắt ra: “Tinh thần lực của cậu ta rất mạnh. Đợi thân thể của cậu ta mạnh hơn nữa thì chắc là tinh thần lực sẽ nhanh chóng vượt qua cấp hai mươi.”
“Tống điện chủ, đối với Lý Nguyên của tương lai mà nói, hai cửa ải khó khăn để trở thành nguyên võ giả là không thành vấn đề.” Chung Thành nhìn về phía Tống Y.
Chung Thành là thành viên chính thức của võ điện Tinh Không, vậy nên rất quen thuộc với hình thức vận chuyển của võ điện Tinh Không.
Ông biết rõ võ điện muốn ký hợp đồng thành viên dự bị là phải trả giá ít nhất hàng chục triệu Lam Tinh tệ, thậm chí là nhiều hơn thế nữa.
Võ điện phải chi trả một con số kếch xù, chẳng lẽ chỉ vì bồi dưỡng võ giả cấp một có tố chất thân thể cấp mười mấy?
Cơ bản là không có lời!
Ký hợp đồng trước thời gian, bồi dưỡng trọng điểm, mục tiêu chỉ có một, đó là bồi dưỡng ra nguyên võ giả.
Tống Y chính là nguyên võ giả.
Bởi vì thực lực mạnh mẽ cho nên Tống Y mới có thể ngồi ổn vị trí phó điện chủ phân điện khu Quan Sơn.
“Có ba cửa ải khó khăn khi muốn trở thành nguyên võ giả.” Tống Y mỉm cười: “Cửa ải khó khăn nhất với đa số người chính là tinh thần lực. Nói sao thì tinh thần lực chỉ có thể dựa vào thiên phú.”
Chung Thành gật đầu.
Nếu tố chất thân thể không cao thì có thể dựa vào ngoại vật để tăng lên. Có rất nhiều bảo vật nâng cao tố chất thân thể. Theo lý mà nói thì chỉ cần có đủ tiền, bất cứ kẻ nào cũng có thể đạt tới tiêu chuẩn tố chất thân thể của võ giả.
Còn kỹ thuật võ đạo thì phải xem ngộ tính. Nhưng nếu có danh sư dạy dỗ thì sẽ tăng lên rất nhanh.
Về tinh thần lực, bảo vật tăng tinh thần lực có giá cao đến mức không thể tưởng tượng, ngay cả nguyên võ giả cũng không dám tưởng tượng, vậy nên cơ bản là phải xem thiên phú.
Bây giờ, ở trong mắt Chung Thành và Tống Y, Lý Nguyên chính là người có thiên phú trời cho về tinh thần lực, cộng thêm trình độ thương pháp của cậu ta nữa, thật sự là đáng giá để bồi dưỡng.
“Liên lạc với cậu ta trong tuần này?” Chung Thành hỏi: “Bảo cậu ta tới võ điện?”
“Làm vậy thì gấp quá.” Tống Y lắc đầu nói.
Chung Thành sửng sốt.
Là đối phương bảo mình lập tức liên hệ với Lý Trường Châu. Bây giờ đối phương lại nói là gấp?
“Tôi bảo ông lập tức liên hệ là vì sợ sở võ đạo và võ điện Tinh Hỏa nhìn ra manh mối rồi tranh giành.” Tống Y bưng cốc cà phê lên, khuấy nhẹ: “Bây giờ đã xác nhận được là không ai liên hệ với cậu ta rồi.”
“Lý Nguyên còn nhỏ, có lẽ đầu óc nóng lên sẽ đồng ý. Nhưng chú cậu ta là Lý Trường Châu lại không ngu.”
“Bây giờ đi tìm bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ yêu cầu nâng cao đãi ngộ hợp đồng.”
“Vậy nên kéo cậu ta thêm vài ngày nữa đi.”
“Chờ bọn họ hiểu rằng chỉ có chúng ta là có ý định ký hợp đồng thì sẽ dễ dàng thỏa thuận hợp đồng hơn.” Tống Y mỉm cười.
“Ép giá?” Chung Thành nhíu mày.
Ép giá không phải là một lựa chọn tốt.
Bởi vì bản thân võ giả đại biểu cho võ lực, võ lực mới là nguồn gốc của mọi quyền lực.
Ép giá khi ký hợp đồng, đợi ngày nào đó đối phương cường đại lên, bọn họ sẽ rất dễ bị bắn ngược lại.
“Ép giá trước đã.” Tống Y mỉm cười nói tiếp: “Sau đó lại tăng giá.”
“Tạo ra sự chênh lệch về đãi ngộ.”
“Vậy thì mới có thể biểu hiện ra võ điện Tinh Không chúng ta coi trọng nhân tài, có thể làm cho Lý Nguyên biết ơn.” Tống Y mỉm cười: “Tôi giao chuyện ký hợp đồng cho ông.”
“Tôi cho phép ông ký hợp đồng cao nhất là hợp đồng cấp C. Ông đừng làm tôi thất vọng.”
“Cảm ơn Tống điện chủ.” Chung Thành gật đầu: “Tôi nhất định sẽ làm tốt chuyện này.”
…
Chín giờ tối, Lý Nguyên tu luyện xong thì ngồi xe điện không người lái từ trường học về nhà.
Thím đang ngồi chờ trên ghế sô pha.
“Thím ơi!” Lý Nguyên gọi.
“Về rồi hả? Uống sữa năng lượng cao trước đi. Thím để trên bàn kìa, mới vừa pha thôi.” Thím nói.
“Vâng.” Lý Nguyên gật đầu.
Ngoại trừ Chủ Nhật ăn ở nhà, thì từ thứ hai đến thứ bảy mình đều ăn một ngày ba bữa ở trường.
Thím cứ lo lắng mình tu luyện buổi tối tiêu hao quá lớn, cho nên mỗi tối đều canh giờ pha sẵn một ly sữa năng lượng ca.
Lý Nguyên cầm chiếc cốc trên bàn đi vào phòng khách.
“Thím, lần trước chú cho hai tháng phí sinh hoạt, cộng thêm hôm nay phát tiền nữa, chắc là con có thể dùng đủ hai tháng tới, thím tạm thời không cần cho con.” Lý Nguyên vừa uống sữa vừa chủ động mở miệng.
“Ừ.” Trần Huệ cười nhìn Lý Nguyên uống sữa ừng ực.
Bà vẫn luôn hài lòng về Lý Nguyên.
Cậu nghe lời, hiểu chuyện, đôi khi biểu hiện trưởng thành đến mức không hề giống thiếu niên, lúc nào cũng khiến bà cảm thấy yên tâm.
Lý Nguyên lớn dần, bắt đầu bày ra thiên phú hơn người trong võ đạo.
Trước đây Trần Huệ vẫn luôn lo lắng rằng vợ chồng mình không thể hỗ trợ đầy đủ tài chính cho Lý Nguyên.
Lần này Lý Nguyên dựa vào chính mình lấy được hai phần tiền thưởng khiến bà yên tâm hơn một chút.