TRUYỆN FULL

[Dịch] Cao Võ Kỷ Nguyên

Chương 60: Lý Trường Châu chú còn chưa có chết!(2)

Lý Nguyên chớp chớp mắt. Nhiều năm trôi qua, chú rất ít khi nói nhiều như vậy, cũng chưa từng nhắc đến người bố đã qua đời của mình.

“Thím con luôn mong tương lai con đi thi công chức làm giáo viên. Thím con trách chú, cảm thấy chú không nên ủng hộ con.”

“Vì sao chú không phản đối con làm võ giả toàn chức?” Giọng nói Lý Trường Châu có vẻ kích động: “Chú không muốn con giống chú, đến tuổi bốn mươi bắt đầu hối hận.”

Lý Nguyên nhìn Lý Trường Châu với ánh mắt cực kì ngạc nhiên.

“Võ giả toàn chức đại biểu cho nguy hiểm.”

Lý Trường Châu cười thản nhiên: “Nhưng đàn ông xưa nay, có ai không có giấc mơ rong ruổi chiến trường, theo đuổi cực hạn của võ đạo?”

“Dùng thân thể của nhân loại đi sánh vai với thần minh, đi thăm dò cực hạn của sinh mệnh!”

“Đời này chú chẳng còn mong chờ gì nữa rồi.”

“Nhưng mà con vẫn còn cơ hội…” Lý Trường Châu mỉm cười nhìn Lý Nguyên. Mũ giáp đội trên đầu ông dính rất nhiều bùn, cả người trông có vẻ lôi thôi.

Lý Nguyên nín thở lắng nghe.

“Nếu con muốn đi con đường võ giả toàn chức thì số tiền trợ cấp trong hợp đồng là không đủ.” Lý Trường Châu tiếp tục nói: “Đã vậy, tiền đồ của con còn bị hợp đồng hạn chế.”

Lý Nguyên do dự rồi nói: “Chú ơi, theo tin tức con tìm được thì chỉ cần con biểu hiện đủ tốt, võ điện Tinh Không sẽ tăng cấp hợp đồng.”

“Nếu võ điện Tinh Không không nâng cấp hợp đồng thì sao?” Lý Trường Châu hỏi ngược lại: “Vì sao phải đi giao quyền chủ động về vận mệnh của mình cho người khác?”

Lý Nguyên tỉnh ngộ.

“Chú Chung của con không tệ. Nhưng mà rất nhiều chuyện, một thành viên bình thường như chú ấy không thể tự quyết định được.” Lý Trường Châu nói: “Huống chi, theo chú được biết, một khi ký hợp đồng trước thời gian với võ điện, tương lai con đi học đại học võ đạo sẽ có phần hạn chế.”

“Hạn chế?” Lý Nguyên sửng sốt. Đây là điều mà cậu không biết.

“Năm trường đại học lớn ở nước Hạ đều là quốc gia bỏ vốn xây dựng.” Lý Trường Châu nói: “Nếu con ký hợp đồng trước thời gian với võ điện, thì tất nhiên là sau khi tốt nghiệp đại học, con sẽ phải gia nhập võ điện… Con cảm thấy khi trường học có một ít tài nguyên đặc biệt, trường học sẽ chọn ai giữa con và sinh viên được Sở Võ đạo tuyển sinh đặc biệt?”

Lý Nguyên chớp mắt.

Ở một mặt nào đó, ký hợp đồng trước thời gian với võ điện đúng là một loại hạn chế.

“Về phần hợp đồng…”

“Chủ nhật con đi võ điện hỏi thăm tình huống với chú Chung trước đã. Nếu có thể tăng lên cấp C và có thêm các điều khoản tăng cấp bị động, ví dụ như trước bao nhiêu tuổi đạt cấp bao nhiêu thì hợp đồng sẽ tự động tăng lên thành cấp B, thậm chí là cấp A, thì có ký cũng không sao.” Lý Trường Châu kiên nhẫn nói.

“Nếu con muốn làm võ giả toàn chức thì võ điện là một lựa chọn tốt. Nhưng nếu có quá nhiều hạn chế thì đừng ký.”

“Lý Nguyên, chú biết con muốn giúp đỡ gia đình.” Lý Trường Châu nhìn chằm chằm Lý Nguyên: “Nhưng con hãy nhớ cho kỹ, Lý Trường Châu chú còn chưa có chết!”

“Chưa đến lượt con chống đỡ cả một gia đình đâu!”

“Ít nhất là trước khi vào đại học, con đừng lo lắng lung tung, chỉ cần tập trung hết sức cho việc tu luyện là được rồi, hiểu chưa?” Lý Trường Châu nghiêm túc nói.

“Vâng ạ.” Lý Nguyên gật mạnh đầu.

“Chú tin tưởng con. Chú sẽ không nhìn lầm đâu.” Lý Trường Châu nhìn Lý Nguyên.

“Hiện nay võ điện Tinh Hỏa và Sở Võ đạo không ký hợp đồng là vì bọn họ không có ánh mắt.”

“Chờ khi thành tích thi đại học được công bố, thậm chí là khi con vào đại học, con sẽ có được hợp đồng tốt hơn.”

“Đến khi đó lại ký cũng không muộn.”

Lời nói của chú Lý Trường Châu làm cho Lý Nguyên hoàn toàn bình tĩnh lại. Cậu có thể bình tĩnh mà tự hỏi lại mình.

“Chú nói rất đúng.”

“Sốt ruột cái gì chứ? Sắp tới người sốt ruột sẽ là bọn họ.”

Lý Nguyên nở nụ cười, sau đó tiếp tục tu luyện.

Chớp mắt đã là hai ngày sau, Lý Nguyên vẫn cứ đi học rồi về nhà như ngày thường.

Chiều thứ bảy, tất cả học sinh lớp 12 đều học lớp võ đạo trong phòng võ đạo.

Cổng trường, vài chiếc xe ô tô màu đen dừng lại, vài người lục tục bước xuống xe.

Có năm người mặc tây trang màu đen. Có một người đàn ông trung niên mặc đồ Đường màu đen, trông có vẻ bình thường, lại có một loại khí thế vô hình mạnh mẽ.

“Vạn điện chủ.”

“Vạn điện chủ, chào mừng ông đến với trường học chúng tôi!” Hiệu trưởng Đàm Chấn Long và vài vị phó hiệu trưởng khác sôi nổi đi lên cười nói.

“Thiết Tháp!” Người đàn ông trung niên lại trực tiếp nhìn về phía Hứa Bác đứng ở xa xa, cười nói: “Từ lúc chia tay ở Tinh Giới đến nay cũng đã lâu rồi.”

“Lão Vạn.” Lúc này Hứa Bác mới bước lên trước, nhe răng cười nói: “Tôi không ngờ điện chủ mới nhậm chức phân điện của võ điện Tinh Hỏa khu Quan Sơn lại là ông!”

“Chào mừng ông đến đây!”