“Mười vạn Lam Tinh Tệ?”
Đôi mắt của Cổ Cường Hãn ngồi ở hàng dưới tỏa sáng, quay đầu lại nói: “Chị, nếu như chị lấy được thì chia cho em một nửa, còn em lấy sẽ chia cho chị một nửa, thế nào?”
“Cái này cũng đủ tiền tiêu vặt nửa năm của em rồi.” Cổ Cường Hãn có chút chờ mong nhìn Lâm Lam Nguyệt.
Lâm Lam Nguyệt liếc Cổ Cường hãn một cái: “Em cảm thấy mình có thể lấy được sao?”
Cổ Cường Hãn cứng lại.