“Sở Võ đạo và võ điện Tinh Hỏa đều biết tin tức em lên bảng Thiếu Niên Lam Tinh, chỉ là không biết số liệu chi tiết trên Mạng Cận Chiến Tinh Không của em.” Hứa Bác giải thích: “Nhưng mà võ điện Tinh Không biết, bởi vì võ điện Tinh Không trực tiếp khống chế Mạng Cận Chiến Tinh Không.”
Võ điện Tinh Không?
Mạng Cận Chiến Tinh Không?
Lý Nguyên lập tức hiểu ra vấn đề. Cuối cùng cậu cũng biết vì sao chỉ có một mình võ điện Tinh Không đồng ý ký hợp đồng với mình.
Hóa ra là vì có sự chênh lệch trước sau về tin tức.
“Lý Nguyên, trách tôi là chủ nhiệm lớp võ đạo của em… Tôi vốn cho rằng em cực kì có thiên phú về thân thể, không ngờ lại là thiên phú trời cho về tinh thần lực…” Hứa Bác lắc đầu: “Nếu thật sự là Tống Y, thì với hiểu biết của tôi, đại khái là lúc em đi võ điện Tinh Không đàm phán hợp đồng, cô ta sẽ tự mình ra sân, tăng hợp đồng của em lên cấp C.”
“Vậy thì…”
“Em tất nhiên sẽ biết ơn cô ta, đại khái là sẽ đồng ý ký hợp đồng.” Hứa Bác nhìn Lý Nguyên: “Một khi đã ký hợp đồng rồi, dù tương lai em có biết chân tướng đi nữa, một là cô ta không tính bạc đãi em, hai là cô ta xem như người dẫn đường của em, cô ta có thể tìm ra rất nhiều lý do để nói với em, em sẽ chẳng trách được cô ta.”
Lý Nguyên nín thở.
Cậu hoàn toàn không ngờ phía sau một bản hợp đồng lại có nhiều toan tính như vậy.
Có điều, thầy Hứa Bác nói đúng, nếu võ điện Tinh Không thật sự làm như vậy, và hôm nay không có Vạn điện chủ đến trường học khảo sát, thì mình đại khái sẽ đồng ý ký hợp đồng.
“Tống Y tính kế quen rồi, bây giờ tính kế lên cả học sinh của tôi nữa!” Vẻ lạnh lẽo trên mặt Hứa Bác đậm hơn.
Từ sau khi bị thương, thực lực của ông không còn mạnh như xưa. Nhưng vì mạng lưới quan hệ cường đại của ông, đa số nguyên võ giả cấp hai khu Quan Sơn đều rất tôn trọng ông.
Ở trong mắt ông, hành động của Tống Y là vả mặt ông.
“Lý Nguyên.” Vạn điện chủ vẫn cứ ung dung như cũ, mỉm cười nói: “Tôi gọi hiệu trưởng và thầy Hứa của cậu đến đây là vì muốn cho cậu biết rằng… điều kiện ký hợp đồng mà tôi đưa ra là một sự chân thành lớn nhất rồi.”
“Tôi tin chắc rằng dù hiệu trưởng của cậu có báo lên Sở Võ đạo, Sở Võ đạo đặc chiêu cậu, thì cậu cũng khó mà được hợp đồng cấp B.” Vạn điện chủ nói thẳng.
Lý Nguyên gật nhẹ đầu.
“Lý Nguyên, tôi sẽ báo tình huống của em lên trên. Nhưng với kinh nghiệm của tôi, Sở Võ đạo đại khái sẽ chỉ đưa ra hợp đồng cấp C.” Hiệu trưởng Đàm gật đầu: “Sở Võ đạo xét duyệt rất khắt khe trong việc đặc chiêu… Đương nhiên, quyền quyết định vẫn nằm trong tay em.”
Sở Võ đạo xét duyệt rất khắt khe trong việc đặc chiêu?
Lý Nguyên nghĩ nghĩ.
“Lý Nguyên, cậu đừng lo lắng, tôi sẽ cho cậu thời gian để suy nghĩ, cậu về bàn lại với trong nhà đi.” Vạn điện chủ mỉm cười nói: “Tối nay tôi sẽ nhờ thầy Hứa Bác của cậu gửi quy định chi tiết trong hợp đồng cho cậu.”
“Trong vòng một tháng, chỉ cần cậu muốn thì có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào.”
“Số V giả thuyết của tôi là…” Vạn điện chủ nói.
“Lý Nguyên, mau lưu đi.” Hứa Bác nói.
“Vâng.” Lý Nguyên mở đồng hồ thông minh lên, nhanh chóng lưu lại, đồng thời thêm bạn với Vạn điện chủ.
Sau đó, Lý Nguyên phát hiện số V không phải là số V công việc, mà là số V cá nhân của Vạn điện chủ.
“Được rồi.”
“Hiệu trưởng Đàm, Thiết Tháp, tôi chỉ mời hai ông đến đây, chắc là hai ông cũng hiểu ý tôi đúng không?” Vạn điện chủ mỉm cười nói.
Hiệu trưởng Đàm và Hứa Bác nhìn nhau.
“Ừ.” Hứa Bác gật đầu: “Ông yên tâm, tôi sẽ bảo mật.”
“Vạn điện chủ yên tâm.” Hiệu trưởng Đàm cũng trịnh trọng nói.
“Ừ, tôi còn có việc, tôi đi trước đây.”
“À phải rồi, hiệu trưởng Đàm, Thiết Tháp, nếu Lâm Lam Nguyệt đồng ý thì võ điện Tinh Hỏa chúng tôi có thể đưa ra hợp đồng cấp C. Có điều gia đình em ấy… Làm phiền các ông nhắn giùm.” Vạn điện chủ cười nói.
“Vạn điện chủ yên tâm đi.” Hiệu trưởng Đàm cười nói.
Vạn điện chủ gật đầu, sau đó nhìn về phía Lý Nguyên: “Cậu Lý Nguyên, hi vọng có thể thấy cậu tu luyện trong võ điện Tinh Hỏa.”
Dứt lời, Vạn điện chủ trực tiếp ra khỏi phòng võ đạo, đi thẳng ra ngoài cổng trường.
Sau khi đưa đối phương lên xe, Hứa Bác dẫn Lý Nguyên về văn phòng của mình.
“Lý Nguyên, Vạn điện chủ đưa ra đãi ngộ khá tốt.” Hứa Bác nghĩ nghĩ rồi nói: “Nếu báo tình huống về thiên phú tinh thần lực của em lên trên, thì Sở Võ đạo chắc chắn sẽ đặc chiêu, chỉ là rất khó để được đãi ngộ như vậy.”
“Vì sao vậy thầy?” Lý Nguyên không nhịn được hỏi.
Đáng lẽ phải tương đương nhau mới đúng chứ?
“Em không hiểu đâu.” Hứa Bác cười nói: “Sở Võ đạo dùng tiền thuế của dân để đặc chiêu, vậy nên phía chính phủ xét duyệt cực kì khắc nghiệt… Đám người Sở Võ đạo không quan tâm em có được bồi dưỡng một cách tốt nhất hay không. Bọn họ chỉ để ý đến chiến tích, nhưng lại không muốn gánh vác trách nhiệm. Vậy nên bọn họ chỉ đặc chiêu học sinh có khả năng thành tài là trăm phần trăm.”
Nghe vậy, Lý Nguyên liền hiểu là mình có tính không xác định rất lớn khi chưa thức tỉnh linh tính võ đạo.