Tiết trời vào thu, núi rừng trong Vô Thủy đạo tràng dần chuyển sắc úa vàng.
Cố An đang chỉ điểm An Tâm tu luyện bên bờ suối, vị tiên tử trong mắt các đệ tử Càn Khôn giáo cao thâm khó lường, giờ đây mặt mày ủ dột, không cách nào lĩnh hội được lời Cố An.
An Tâm chợt thấy hổ thẹn.
Trước kia khi chỉ điểm các đệ tử Càn Khôn giáo, gặp phải kẻ tư chất đần độn, trong lòng nàng khó tránh khỏi bực dọc.
Nhìn lại sư phụ, đối mặt với kẻ khó dạy như mình, người vẫn thong dong như thế, trên mặt còn treo nụ cười.