Để cầu thuốc, Lão Đại đang bị đám gia đinh Dược Lâu vây đánh ở một con phố khác.
Thành trì này phồn hoa đến vậy, có kẻ uống rượu mua vui, hất đổ cả bàn rượu thịt xuống đất, có kẻ ngồi dưới gốc cây ngâm thơ nói chuyện tình cảm, thiên địa hữu tình, có kẻ nằm trên giường, thoi thóp hơi tàn, người nhà vì gom góp tiền mua thuốc mà đánh nhau sứt đầu mẻ trán, lại có kẻ bận rộn như cái xác không hồn, không màng tới tương lai, chỉ mong sớm kết thúc công việc trong tay.
Muôn hình vạn trạng chúng sinh thu vào trong mắt Cố An, ánh mắt hắn không hề dao động, chỉ lẳng lặng nhìn Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ dường như cảm nhận được gì đó, từ từ ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt hắn, trên đường phố xe ngựa tấp nập, cảnh phồn hoa gần ngay trước mắt lại khiến hắn cảm thấy xa vời vạn trượng.
Trong lúc mơ hồ, hắn nhìn thấy trên đường phố xuất hiện thêm một bóng người, người qua lại xuyên qua bóng người đó, vô cùng quỷ dị.