“Sư phụ, sao người vẫn chưa ra tay? Chẳng giống người chút nào. Hơn nữa, kiếp nạn lần này bắt nguồn từ Thanh Nhi, người chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
“Chẳng lẽ sư phụ đã có đối sách từ trước? ắt là vậy. Sư phụ luôn như thế, miệng thì nói không quản, nhưng cuối cùng vẫn ra tay.”
Nghĩ vậy, mọi nghi hoặc trong lòng An Tâm đều tan biến, thay vào đó là sự phấn chấn.
Trong lòng nàng, sư phụ luôn có tấm lòng từ bi rộng lớn, che chở chúng sinh, nàng đã chứng kiến điều đó rất nhiều lần.
Dù sư phụ muốn rời đi, cũng chỉ là ẩn giấu thân phận, tìm đến một nơi khác trong thiên địa, điều này chứng tỏ sâu thẳm trong lòng người vẫn không nỡ rời bỏ mảnh đất này.