Thấy Cố An không giống như đang nói đùa, Tiêu Lan trong lòng khốn hoặc, nhưng nàng cũng có kiêu ngạo của riêng, không muốn cứ thế nhận thua.
"Vậy thì tới đi!"
Tiêu Lan giơ tay, hướng về phía Cố An vẫy vẫy, một bộ dáng tông sư phong phạm.
Khóe miệng Cố An giương lên, chân phải khẽ nhích, trong sát na, cả thiên địa đột nhiên biến hóa, thiên khung trở nên u ám, hoa cỏ trên mặt đất biến mất, vùng đất hoang vu vô biên vô tận hiện ra dưới chân hai người.
Hoàn cảnh biến hóa đột ngột khiến sắc mặt Tiêu Lan đại biến, nàng nhìn trái ngó phải, cảm thấy mọi thứ xung quanh không giống như ảo giác.