Ánh trăng cuối hạ tròn vành vạnh, chỉ tiếc mây mù giăng đầy, chẳng mấy chốc đã che khuất vầng nguyệt sáng.
Cố An và Trương Xuân Thu ngồi trong nhà trò chuyện, Trương Xuân Thu kể về những năm tháng đã qua, còn hắn chăm chú lắng nghe.
Câu chuyện của Trương Xuân Thu như thể do một thư sinh viết ra, hắn rời khỏi Thái Huyền Môn là vì nữ nhân mình yêu, chỉ tiếc rằng nữ nhân đó là yêu quái.
Những năm đầu, Trương Xuân Thu đến Thái Huyền Môn tìm kiếm tiên duyên, trên đường bị yêu quái tấn công, may mắn được một nữ yêu tên Tiểu Liên cứu giúp, cuối cùng thuận lợi bước vào Thái Huyền Môn.
Hắn luôn ghi nhớ ân tình của Tiểu Liên, mỗi năm đều ra ngoài một chuyến để tìm nàng, tình cảm giữa một người một yêu nhanh chóng thăng hoa, nhiều năm sau, khi vô vọng với Trúc Cơ, hắn chọn cách xuống núi, sống nốt quãng đời còn lại bên Tiểu Liên.