Sau khi Cố An đến gần, Diệp Thanh Tuyết vẫn không dám tiến lên, ngược lại các đệ tử gần đó đều cúi chào Cố An.
Số lượng đệ tử của Dược Cốc thứ ba hiện nay rất đông, đều là tu tiên giả, tu luyện pháp thuật cần không gian, ngay cả nạp khí tu luyện cũng không thể ở gần nhau, vì vậy xung quanh Dược Cốc thứ ba, luôn có thể thấy bóng người, huống hồ đây là cửa cốc đại diện cho chính môn của Dược Cốc.
Cố An càng đến gần, Diệp Thanh Tuyết càng căng thẳng, bên tai nàng chỉ còn tiếng thở và nhịp tim của chính mình.
Ở phân tông, nàng cũng có quyền thế, bản thân nàng cũng được coi là thiên tài, nhiều năm kinh nghiệm khiến nàng bình tĩnh đối mặt với mọi việc, tại sao đến lúc này lại căng thẳng đến vậy?
Nàng không hiểu, chỉ có thể âm thầm hối hận và tự trách.