Xuân qua thu lại tới.
Năm trăm năm thoáng chốc đã qua.
Năm trăm năm sau, Cố An vẫn nằm trên chiếc ghế đó, Thẩm Chân vẫn ngồi trước luyện khí đỉnh.
Cố An xoay người ngồi dậy, nhét Thanh Hiệp Du Ký vào trong ngực, hắn cầm lấy Thanh Hồng kiếm, rút nó ra khỏi vỏ.
Âm thanh kiếm rời vỏ kinh động đến Thẩm Chân, nàng quay đầu nhìn Cố An, nhìn hắn đùa nghịch thanh kiếm trong tay, đang muốn mở miệng hỏi thì đột nhiên, sắc mặt nàng biến đổi, ngẩng đầu nhìn lên.