Tiêu Lan cảm thấy hôm nay bản thân dường như đang ở trong mộng. Gặp được một vị tiên nhân, nói rằng nàng tư chất tuyệt luân, muốn thu nàng làm đồ đệ. Sau khi vị tiên nhân này thi triển tiên thuật, phụ thân mà nàng cho là lợi hại nhất, lại quỳ xuống dập đầu.
Tất cả đều huyễn hoặc như mộng ảo.
Mãi đến khi hoàng hôn buông xuống, Tiêu Lan vẫn chưa thể hoàn hồn.
"Sao thế, chẳng lẽ không muốn đi tu tiên?"
Một giọng nói quen thuộc vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Tiêu Lan. Nàng quay đầu lại, nhìn thấy Cố An đang bước vào hoa viên.