Tố chân nhân thực sự không muốn nhìn dáng vẻ tiểu nữ nhi của Tiêu Lan, nàng quay nhìn dòng đại giang phía trước, chân mày hơi nhíu lại.
Nàng cảm nhận được một luồng yêu khí mờ nhạt, với cảnh giới của nàng mà lại không thể hoàn toàn nhìn thấu, tu vi của đối phương e rằng còn cao hơn nàng.
Tiêu Lan quấn lấy Cố An một lúc lâu, mới lưu luyến không rời đi đến bên cạnh Tố chân nhân, tò mò hỏi: “Sư tôn, từ nãy đến giờ, người cứ nhíu mày mãi, người đang nhìn gì vậy?”
Tố chân nhân quay đầu nhìn nàng, muốn nói rằng cuối cùng ngươi cũng nhớ đến vi sư rồi sao?
“Trong dòng sông phía trước có lẽ đang ẩn giấu một đại yêu, vi sư đang do dự không biết có nên đổi hướng hay không.” Tố chân nhân khẽ đáp.