Lý Nhai nhìn về phía lão nhân bên bờ sông, nheo mắt hỏi: "Các hạ là người phương nào, sao lại biết ta?"
Thiếu niên áo vải đi theo phía sau cũng dừng lại, căng thẳng nhìn bọn họ. Vị lão nhân này khí tức thâm bất khả trắc, lại nói toạc ra lai lịch của sư phụ, xem ra không đơn giản.
Lão nhân chầm chậm đứng dậy, quay người nhìn Lý Nhai, lộ ra khuôn mặt nhăn nheo, đôi mắt trống rỗng khiến người ta lạnh cả sống lưng.
"Nếu ta nói, ta là Tiên Thần, ngươi có tin không?" Lão nhân nhìn chằm chằm Lý Nhai, giọng điệu hờ hững.
Lý Nhai nhướng mày, nói: "Đạt đến Niết Bàn, đều có thể tự xưng là Tiên, trên đời này Tiên không ít, ta sao lại không tin?"