Sau khi truyền thụ Thiên Địa Càn Khôn Tiên Thiên Công cho An Hạo, Cố An cũng không ở lại lâu mà nhanh chóng rời khỏi hải đảo.
Hắn đứng trên trời, nhìn thấy xa xa ngoài biển nổi lên những cơn sóng dữ, phương hướng chính là từ nơi hắn đột phá truyền đến. Linh khí mà hắn đột phá nuốt chửng lớn cỡ nào, linh khí thiên địa hạ xuống chắc chắn sẽ làm chấn động biển khơi.
Cũng may khu vực biển đó không có đại lục nào của Nhân tộc sinh sống, yêu vật có thể sinh tồn ở đó đều có tu vi, cho dù hải đảo bị nhấn chìm cũng không đến mức mất mạng, hơn nữa sóng biển chỉ quét ngang qua chứ không phải mặt biển dâng cao.
Cố An chỉ liếc nhìn một cái rồi thôi, không nghĩ nhiều, tránh để bản thân phải gánh nặng.
Hắn có ý tốt, có thể cố gắng hết sức không làm hại sinh linh vô tội, nhưng nếu vì tu hành mà trong tình huống bất đắc dĩ liên lụy đến sinh linh vô tội thì cũng không còn cách nào khác, hắn tuyệt đối sẽ không dừng bước.