Bên trong hải vực bị mây đen che phủ, một tia sáng đỏ lao nhanh như chớp.
Cố An, An Tâm, Vĩnh Tâm Tiên Tử và Phục Thần Tú đứng ở rìa lầu đài, ngắm nhìn cảnh tượng hùng vĩ của Yêu Vực trong Lôi Hải.
Yêu khí tràn ngập, nhưng không che được những cơn sóng dữ. Vô số tia sét đan xen giữa trời và biển, như rồng rắn quẫy đạp, dữ tợn đáng sợ. Thỉnh thoảng, một con yêu thú khổng lồ như núi non lại lao ra khỏi mặt biển, gầm thét dữ dội, như thời hồng hoang cổ xưa.
“Nơi địa nguyên thần phách xuất hiện sẽ có ánh sáng kỳ lạ bao phủ, cũng dễ tìm thôi. Nhưng địa nguyên thần phách sẽ bỏ chạy, nếu trong thời gian ngắn không bắt được, nó sẽ lặn xuống biển, biến mất không dấu vết, chỉ có thể chờ lần sau nó xuất hiện.” Vĩnh Tâm Tiên Tử nói.
Cố An khẽ gật đầu, hắn có thể cảm nhận được đại dương này ẩn chứa một luồng thần niệm mạnh mẽ. Thần niệm này tan vào trong nước biển, không thể ngưng tụ được. Xem ra vị đại tu sĩ thời thượng cổ mà Vĩnh Tâm Tiên Tử nhắc tới ít nhất cũng có tu vi Thần Niệm Chân Tiên.