“Ngươi muốn ta gặp sao?”
Cố An cầm một quyển sách trên bàn, cười híp mắt nhìn Lục Cửu Giáp.
Hiện tại, hắn chẳng để tâm đến thiên tài nào.
Tuy nhiên, người không phải cỏ cây, sao có thể vô tình được? Lục Cửu Giáp có quan hệ rất tốt với đệ tử kia, xem như con ruột, muốn giúp đệ tử đó tìm kiếm một tương lai tốt hơn, nên mới mở lời với Cố An.
Nhìn thấy nụ cười của sư huynh, Lục Cửu Giáp cười gượng, giả vờ ho khan một tiếng rồi nói: “Thật sự hy vọng ngươi có thể gặp hắn. Hắn không chỉ có thiên phú xuất chúng mà làm việc cũng rất chăm chỉ.”