Đầu tháng mười hai.
Sau khi rời khỏi Thiên Văn Thư Viện, Giang Hạo lang thang một hồi mới nhớ ra mình sắp bốn trăm chín mươi hai tuổi rồi.
Hắn thậm chí còn không biết mình có thể sống đến năm trăm tuổi hay không.
“Ngươi đã gặp hết những người ở Tây bộ chưa?” Hồng Vũ Diệp cầm một hộp bánh ngọt hỏi.
Bọn họ đang đi trên phố, mua rất nhiều thứ.