TRUYỆN FULL

[Dịch] Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 506: Vấp ngã 2

“Lý do này của ngươi… Thôi quên đi, đi thôi, xuất phát, đến khu vực Đông Châu dạo trước, sau đó nhìn tình hình, lại đến bên yêu tộc nhìn xem.”

Sở Duyên hết nói nổi với cái cớ này, nhưng hắn chẳng muốn hỏi nhiều, xua tay bảo Ngao Ngự chuẩn bị xuất phát.

Lần này Ngao Ngự cũng nghiêm túc.

Trực tiếp hóa thành Thương Long.

Cúi đầu rồng thấp xuống.

Giống như chỉ mong sao Sở Duyên nhanh đi lên, vội vàng rời đi.

Trái lại Sở Duyên không chút hoang mang, dẫn theo Tô Hề, thong thả đi lên đầu rồng.

Hú hú!

Thương Long thấy Sở Duyên ngồi xuống, đầu rồng nâng lên, phát ra tiếng gầm gừ kỳ lạ, vặn vẹo cơ thể, phóng lên trời.

Cùng lúc đó.

Vô Đạo Tông, bên ngoài Thần Binh Các.

Mới đi vào nơi này không lâu Hoa Thần Y bất chợt nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng ai ôi ai ôi, khiến hắn ta không nhịn được dừng bước.

“Ai ôi, eo của lão tử, tên Ngao Ngự đáng chết, lần sau đừng để ta tìm được cơ hội, nếu không ta nhất định sẽ hạ thuốc với ngươi, lột sạch da toàn thân ngươi…”

Trước cửa Thần Binh Các.

Hoa Thần Y nhìn bên ngoài, nhìn thấy Lý Nhị Cương thân hình mập mạp đang ấm ức, im lặng rất lâu.

Hắn ta không cần ra ngoài hỏi, cũng đoán được đại khái, là bị Thương Long kia bắt nạt.

Đối với Thương Long Ngao Ngự và Lý Nhị Cương “yêu nhau giết nhau”, Hoa Thần Y không muốn quản.

Sau khi biết bên ngoài là Lý Nhị Cương.

Hoa Thần Y không có tâm tư ra ngoài, hắn ta nhìn chằm chằm bên trong Thần Binh Các.

Nhìn đài đá tràn ngập khí tức cổ xưa.

Hắn ta tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

“Không hổ là Vô Đạo Tông, sư tôn bảo ta tới, quả nhiên là có đạo lý, vũ khí được đặt trên đài đá như vậy, sao có thể là phàm phẩm.”

“Nếu có thể đạt được loại thần binh này, có lẽ sẽ tăng chiến lực của ta lên rất nhiều.”

Hoa Thần Y nhỏ giọng lẩm bẩm vài câu.

Ánh mắt hắn ta nhìn về phía đài đá.

Nhìn từng vũ khí ở trên những đài đá này.

Ở trong tầm mắt của hắn ta.

Những vũ khí này đều ảm đạm không ánh sáng, nhìn giống như một đống đồng nát sắt vụn.

Nhưng mà Hoa Thần Y sẽ không vì vậy mà coi thường những vũ khí này.

Có thể được đặt trên đài đá cổ xưa, sao có thể là phàm phẩm.

Càng đừng nói, đây là sư tôn tự mình bảo hắn ta tới.

Sư tôn là người thế nào?

Dựa theo sách ghi chép về Vô Đạo Tông, đó là đại năng đứng đầu Thiên Địa, có thể nói là vô địch.

Nhân vật cỡ này, sao có thể lừa gạt hắn ta, đến đây tìm phàm phẩm?

Nhắm mắt lại nghĩ, hắn ta đều biết, những vũ khí trên đài đá này, chắc chắn đều là một số thần binh đứng đầu.

Hoa Thần Y hít sâu một hơi, cất bước đi lên một con đường.

Hắn ta chậm rãi tiến về phía trước, nhìn từng kiện vũ khí trên đài đá hai bên.

Có khi là bổng tử không nhạy bén…

Có khi là đại đao rỉ sét…

Có khi là trường thương tổn hại…

Mỗi một cái không giống nhau.

Hoa Thần Y nhìn hoa cả mắt, chẳng qua hắn ta vẫn không nhìn rõ, rốt cuộc làm thế nào mới được những thần binh này tán thành mình.

Hắn ta đi tới đi lui, đi tới tận cùng nhất.

Ánh mắt cũng nhìn về phía đài đá ở cuối cùng.

Đài đá này khác với những đài đá khác, đài đá khác đều ở hai bên đường, mà đài đá này thì ở chính giữa cuối con đường.

Đặt ở tận cùng nhất, chẳng lẽ là thứ mạnh nhất?

Trong lòng Hoa Thần Y không khỏi xuất hiện ý niệm như vậy.

Hắn ta nâng mắt lên nhìn.

Trên đài đá ở tận cùng, có đặt một chiếc gương đồng cũ nát, trên gương đồng khắc họa rất nhiều phù văn cổ xưa huyền ảo.

Hoa Thần Y giơ tay cầm gương đồng lên.

Hắn ta nhìn kỹ những phù văn cổ xưa huyền ảo này, nhìn chăm chú rất lâu.

Hắn ta vẫn không nhìn ra bất cứ manh mối nào.

Cho dù hắn ta dùng thần thức của mình, cũng không thể nhìn ra được thứ gì từ trong.

Giống như, đây là một chiếc gương đồng rất bình thường, không có bất cứ tác dụng phi phàm nào.

“Sao có thể có chuyện này…”

Hoa Thần Y mơ mơ màng màng, đặt gương đồng trở về vị trí cũ một lần nữa, hoang mang lẩm bẩm.

Hắn ta thực sự không nhìn ra, chiếc gương đồng này có tác dụng gì.

Hoa Thần Y lại dời mắt nhìn vũ khí trên đài đá khác, phát hiện đều không khác mấy.

Cho dù hắn ta nhìn kiểu gì, cũng không thể nhìn ra được thứ gì từ bên trong.

Chuyện này…

Chuyện này là sao đây?

Hoa Thần Y im lặng một lát.

Hắn ta dự định ra ngoài Thần Binh Các trước, quay trở lại điện Truyền Pháp tìm xem, nhìn xem có ghi chép về Thần Binh Các hay không.

Hoa Thần Y đi tới cửa Thần Binh Các, vừa mới chuẩn bị đẩy cửa ra.

Hắn ta còn chưa đẩy ra.

Đột nhiên cảm thấy cửa trước mặt hơi chấn động, bị đẩy ngược trở về.

Hoa Thần Y cảm thấy sửng sốt rất lâu, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Hắn ta nhìn xuyên qua khe hở, mơ hồ có thể thấy được, một cơ thể mập mạp đang chặn ở cửa.

Rõ ràng là Lý Nhị Cương vừa rồi còn đang kêu ai ôi ai ôi.