Đúng vậy.
Tốc độ của Từ Lạc càng nhanh, bước ra một bước. Trong nháy mắt đã đến trước ngọc bích, vung tay quét qua. Ánh sao trước mặt biến mất, ngọc kiếm cắm trên ngọc bích cũng biến mất không còn.
- Trả ngọc kiếm cho ta!
Trình Trí Viễn lao đến trước mặt Từ Lạc, thần tuyền lấp lánh, gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn, quát:
- Đây là di tịch Thần miếu Thương Châu chúng ta. Ngọc kiếm và mọi thứ đều thuộc về chúng ta, ta có quyền mang nó đi!