Hắn nghĩ, chuyến này đi, không biết sống chết, nếu có thể thuận lợi dựng thành căn cơ đại đạo, không cần lo đến việc trả nợ. Còn không thành thì bản thân cũng chết, chết rồi, không phải trả nợ.
Nếu không biết Nhất Dược Trang có mấy vị cao thủ toạ trấn, hắn còn định vét sạch cả Nhất Dược Trang luôn.
Hôm nay thời tiết tốt, Từ Lạc đi khắp Thiên Cẩu Vịnh, nhìn xem còn thứ gì cần mang theo nữa không.
Hả? Bất chợt, hắn thấy người quen trên đường, là một lão đầu lôi thôi, quần áo sặc sỡ, đây chẳng phải là lão hầu tử?
Ngay sau đó, Từ Lạc khẽ lắc mình, biến thành dáng vẻ lúc làm môn khách ở Nam Phong thế gia, hô một tiếng: