Giờ phút này, dù là Hoa Đông Phương, mặt cũng trắng bệch, thở phập phồng.
Vụt vụt vụt! Ba người cũng không dám xuất thủ, không hẹn mà cùng lao về phía cửa động thiên. Bây giờ họ đã không muốn trấn sát Từ Lạc nữa rồi, càng không tham làm người đầu tiên chém được Thượng Cổ Cấm Kỵ Thiên Ma Pháp Thân, thầm nghĩ phải nhanh chóng rời khỏi Lâm Lang Động Thiên đầy ác mộng này, càng xa càng tốt.
Tốc độ của bọn họ rất nhanh, nhưng Từ Lạc còn nhanh hơn. Ngay khi bọn họ bắt đầu, Từ Lạc đã đứng chắn ở của động thiên rồi.
- Đều đến rồi… Sao vội rời đi thế.
Từ Lạc tế Bạch Cốt Đại Kiếm, chém về phía Đoan Mộc Phong, chín nhát liên tiếp, như nhật nguyệt giao chuyển, thời quang luân hồi. Chín kiếm qua đi, Đoan Mộc Phong chết rồi. Trên mặt đất chỉ còn lại kiếm cốt bị chém thành chín đoạn, giữa không trung là chín vệt Đãng Ma Kiếm Ý như vết nứt mãi không tiêu tan.