Từ Lạc lác đầu, cảm khái một câu, đúng là nữ nhân. Trong hoàn cảnh Hắc Thuỷ Hà cuồn cuộn dữ dội, trên đỉnh đầu có Trọc Linh Vân Hà, hắc phong sương độc quanh trời, Tiểu Y Tiên này vẫn còn tâm tình đọc thơ. Chỉ có thể nói, quá vô tư, đúng là không bị đời đập mà.
Từ Lạc không thể tin được khi thấy Tiểu Y Tiên đứng đó, ngửa đầu nhìn, hốc mắt ầng ậc nước.
- Đờ mờ, chuyện gì đây?
Đọc thư tình người ta lưu lại, bản thân còn cảm động rơi lệ? Tiểu Y Tiên tức cảnh sinh tình, hay bài thơ này là của nàng? Không giống lắm.
Một lúc sau, Tiểu Y Tiên lau nước mắt, không biết phát hiện cái gì, nàng quay lại nhìn rừng già sau lưng. Tiểu Y Tiên nhíu mày, che ngực, vẻ mặt hơi ngạc nhiên.