Từ Lạc ngắm nhìn bầu trời trống trải không khỏi lâm vào trầm tư.
- Hắc hắc hắc, tiểu ca nhi, ngươi không có mở thiên nhãn, nhìn... nhìn không thấy, hắc hắc... Chờ ngươi... Chờ sau này thần hồn có thể xuất khiếu, có thể nhìn thấy Âm sơn, hắc hắc.
Vừa nói chuyện.
Thần côn điên ngó qua đầu, nhỏ giọng nói:
- Còn có một vết nứt... Một cái vết nứt rất lớn, chính là vết nứt xuất hiện vào thời điểm tận thế, hắc hắc hắc...