Nữ tử đứng ở mui thuyền, gió lớn ập tới, thổi tung mái tóc dài đen như mực bay tán loạn, đôi mắt sâu thẳm, nhìn xuống Hoàng Phong Lĩnh, nơi hoang vu trụi lủi, không một ngọn cỏ.
Thiếu nữ đứng cạnh mặc áo xanh váy lụa, tóc buộc song mã vĩ, tuổi không lớn, người uyển chuyển, kiêu ngạo, gương mặt xinh đẹp, lộ ra sự vũ mị, lại có mấy phần hồn nhiên trong sáng, đôi mắt vừa ngây thơ, vừa động lòng người, khiến người ta cảm giác rất kỳ quái, tựa như tiểu yêu tinh có dung mạo thiếu nữ vậy.
- Ài, chán quá.
Thiếu nữ nhìn ánh chiều tà, uể oải vặn eo, bẻ cổ, ưỡn ngực, nhìn nữ tử tuyệt mỹ đứng phía trước, buồn bực ngán ngẩm nói:
- Vân Nghê tỷ tỷ, giờ không còn sớm nữa, chúng ta về được chưa?