Hắn cứ trần như nhộng ngồi đó, lại như một ma sơn trường tồn từ xa xưa trong thiên địa này, ẩn chứa một cỗ khí thể thượng cổ mênh mông.
Không biết qua bao lâu, nam tử từ từ mở mắt, trong mắt lập loè u quang, như nhật nguyệt thay đổi, thời gian luân hồi.
Hắn như mới tỉnh sau giấc mộng dài, vẻ mặt mờ mịt, ánh mắt ẩn chứa sự hoang mang, đầu óc trống rỗng, ý thức hỗn loạn.
- Ta là ai? Đây là đâu? Ta đang làm cái gì?
Không biết nữa. Một ngày trôi qua, rồi lại một ngày, thức hải trống rỗng bắt đầu hoạt động lại, ý thức dần rõ hơn.