Chương 117 Thiếu nữ mở mắt, tất cả hóa xương khô
Người dịch: Duy Cường
Bắc quận, Bất Chu phong.
Trên nền đá xanh loang lổ vết máu.
Thanh y đạo nhân cầm thanh kiếm bằng gỗ, trên mũi kiếm vẫn còn nhỏ máu, đang yên lặng đứng trước cửa hang động, thân hình của hắn thẳng tắp, phảng phất như một thanh bảo kiếm đang kiên định bảo vệ tín ngưỡng của mình.
Dưới chân đạo nhân, là thi thể của từng binh sĩ Bắc quận.
Chợt thanh kiếm gỗ của Lý Tam Tư vung lên, lôi cuốn theo một luồng linh khí, quét ngang một mảng lớn binh lính đang trào lên.
Mặc dù chỉ là một thanh kiếm bằng gỗ, nhưng sắc bén không thua kém bất kỳ thanh bảo kiếm nào trên thế gian, không gì không phá.
Lúc này, thân hình gầy gò của Lý Tam Tư ở trong mắt của địch nhân, dường như trở nên cao lớn phi thường, khí thế mạnh mẽ không hề thua kém bất kỳ hào kiệt đương thời nào, hắn đứng đó, một người giữ quan ải, vạn người không thể khai thông.
Trong hang động tối tăm, phía sau ánh sáng mờ mịt màu trắng đục của kết giới hình vỏ trứng, có linh áp không ngừng tỏa ra.
Đôi mắt một đen một trắng, đang chăm chú nhìn vào thân ảnh lù lù bất động trước cửa hang, dù cho đối mặt với thiên quân vạn mã vẫn không lùi nửa bước.
Trong đôi mắt đen trắng ấy, từng hình ảnh không ngừng tái hiện...
Ánh trăng như một tầng lụa mỏng.
Có đạo nhân áo xanh ngồi xếp bằng trên tảng đá thổi sáo, có thiếu nữ ngồi khép hai chân, tay ôm một bầu rượu, hai mắt nhắm nghiền, yên tĩnh thưởng thức nhạc khúc, thỉnh thoảng cái đầu lại lắc lư một chút theo điệu nhạc.
Nhưng mà, cuối cùng Lý Tam Tư cũng không phải là Bá Vương.
Khi linh khí trong khí đan cạn kiệt.
Cảm giác mỏi mệt như thủy triều tràn vào trong thân thể của hắn.
Lý Tam Tư bắt đầu thi triển thủ đoạn của võ giả, một kiếm lại một kiếm đem địch nhân đánh rớt xuống núi.
Hơi thở của hắn trở nên nặng nề, mồ hôi bắt đầu chảy, ướt đẫm vạt áo, Lý Tam Tư cảm thấy toàn thân trở nên vô lực, tay chân nặng như đeo chì, phảng phất không còn nghe theo sự điều khiển của hắn.
Đạm Đài Huyền một thân khôi giáp, hai tròng mắt ngưng tụ, tư tưởng của hắn không ngừng sôi trào, tinh thần có chút hưng phấn.
Quả nhiên, tu hành giả cũng là người, cũng sẽ mỏi mệt, không phải ai cũng giống như Bá Vương.
Trong mơ hồ, dường như hắn đã tìm ra cách đối phó với tu hành giả.
"Giết."
Ánh mắt của Đạm Đài Huyền vượt qua thân thể của Lý Tam Tư, rơi vào hang động tối tăm đằng sau, hắn thấy được hình dáng vỏ trứng quen thuộc.
Không khác gì kiểu cách nơi dãy núi Ngọa Long, cả hai giống nhau như đúc.
Phía sau vỏ trứng chính là tiên duyên.
Lý Tam Tư không nhớ mình đã vung kiếm bao nhiêu lần, giết bao nhiêu người.
Thân thể của hắn lung la lung lay, phải nhờ đến mộc kiếm chống vào mặt đất để giữ vững trọng tâm.
Cả đời Lý Tam Tư hắn, xưa nay làm việc chỉ cầu không thẹn với lương tâm.
Đã nói phải bảo vệ Trúc Lung, hắn chắc chắn sẽ dốc toàn lực đi thủ hộ, hắn không muốn lưu lại bất kỳ tiếc nuối...
Trên đời này, cảm giác tiếc nuối là khó bù đắp nhất, có khi dùng cả đời cũng không bù đắp được.
Khi áo giáp của một vị binh lính va chạm vào thân hình Lý Tam Tư, đem thân thể của hắn đụng bay như một chiếc lá, lúc này ngay cả một chút sức lực để giơ tay Lý Tam Tư cũng không còn.
Một lần cuối cùng vung kiếm, đánh bay một tên giáp sĩ, thân thể của hắn ngã xuống đất, máu tươi bắn lên tung tóe.
"Hắn không xong rồi, giết."
"Đoạt Dưỡng Long địa! Được tiên duyên!"
"Thái Thú có lệnh, giết!"
Hàng ngàn binh lính thi nhau gào thét, tiếng la giết vang vọng trên đỉnh Bất Chu phong.
Bỗng nhiên.
Trong hang động đen kịt, một tiếng rống có vẻ non nớt vang lên.
Ban đầu giống như là một nữ đồng đang gào thét, một khắc sau, lại biến thành tiếng long ngâm điếc tai, làm cho màng nhĩ của không ít người bị chấn động đến chảy máu, sắc mặt cực kỳ thống khổ.
Linh khí đậm đặc cùng uy áp khủng bố từ trong sơn động lan tràn ra.
Đạm Đài Huyền cùng với binh lính Bắc quận dồn dập nhìn lại.
Đã thấy, trong hang động tối tăm, có một thiếu nữ nhắm mắt chậm rãi đi ra.
Sau lưng nàng, kết giới hình vỏ trứng màu trắng đục vỡ ra thành từng mảnh, một cái Long Môn nổi lên, linh khí đang từ bên trong phun trào ra!
Hơi thở của Lý Tam Tư trở nên dồn dập, lồng ngực nóng ran, cảm giác đau đớn như muốn tan ra thành từng mảnh, hắn quay đầu, đã thấy thân ảnh của Trúc Lung đứng trước cửa sơn động, Long Môn nổi lơ lửng trên đỉnh đầu, mái tóc của nàng bay tán loạn, trong miệng phát ra tiếng gào thét đinh tai nhức óc.
Hàng lông mi thật dài của nàng đang rung động kịch liệt.
Sau đó...
Trong ánh mắt phức tạp của Lý Tam Tư, mi mắt của nàng bắt đầu rung động như đang rất cố sức, đôi mắt của Trúc Lung từ lúc quen biết đến nay chưa từng mở ra…
Chầm chậm tách ra một khe hở, rồi từ từ mở ra hoàn toàn.
Một đen một trắng.
Toàn thân Lý Tam Tư bỗng giật thót, trong khoảnh khắc, không biết là ảo giác hay sự thật, nhưng dường như hắn thấy được Nhật Nguyệt luân hồi, ngày đêm xoay chuyển.
Một luồng gợn sóng vô hình khuếch tán ra.
"Thái Thú cẩn thận!"
Hộ vệ của Đạm Đài Huyền chợt bộc phát ra một tiếng rống kinh thiên, vươn mình nhào tới, ôm lấy thân thể của Đạm Đài Huyền nhào xuống, theo đường mòn lăn xuống núi.
Trên đỉnh núi bộc phát ra một vầng sáng, có hai màu đen trắng xen kẽ lẫn nhau...
Khi vầng sáng dần dần tiêu tán.
Thân hình đầy bụi đất của Đạm Đài Huyền lồm cồm bò dậy, trong nội tâm của hắn vẫn còn kinh hoàng, vừa rồi, khi thiếu nữ mở mắt.
Trong tíc tắc Đạm Đài Huyền ngửi thấy mùi vị của tử vong.
Thì ra, có lúc cái chết cách hắn gần như vậy.
Hắn cùng hộ vệ một lần nữa chật vật bò lên trên Bất Chu phong, quét mắt liếc nhìn.
Ngay lập tức, cả Đạm Đài Huyền cùng hộ vệ của hắn đều có cảm giác trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp chặt.
Trên ngọn núi, khắp nơi là thi hài.
Mỗi một bộ thi cốt đều quỳ rạp trên mặt đất...
Trên người áo giáp vẫn còn nguyên, nhưng toàn bộ máu thịt đã bị tan rã, chỉ còn lại xương trắng âm u.
Toàn thân Đạm Đài Huyền run rẩy, mồ hôi lạnh không cách nào kiềm chế được, ào ào toát ra.
Tiên nhân bí cảnh... Chẳng lẽ đều có thù oán với hắn?
Lần đầu ở chốn Ngọa Long, một viên cờ của tiên nhân hạ xuống, năm vạn đại quân chớp mắt biến thành tro bụi, máu tươi nhuộm đầy mặt đất.
Bây giờ, bí cảnh thứ hai.
Một cái liếc mắt của thiếu nữ, trong tầm nhìn, tất cả hóa thành xương khô!
Thân thể của Đạm Đài Huyền vẫn còn đang run rẩy không ngừng, hắn liếc mắt nhìn sang, đã thấy thiếu nữ kia, nâng thân hình nhuốm đầy máu tươi của Lý Tam Tư mang vào trong Long Môn.
Trước khi khuất hẳn, thiếu nữ quay đầu hướng Đạm Đài Huyền liếc mắt nhìn.
Đạm Đài Huyền cực kỳ sợ hãi, thân thể chợt mất đi khống chế, lộn nhào ngã xuống Bất Chu phong.
Tiên duyên... Có lẽ, đời này của hắn đều cùng hai chữ này vô duyên.
...
Nam quận.
Nam Giang thành, Nhiếp Trường Khanh mang theo bọc hành lý cùng đao mổ heo, cưỡi trên tuấn mã ung dung tiến vào thành.
Thiên Đãng sơn cách Nam Giang thành cũng không xa, đại khái khoảng năm, sáu mươi dặm đường.
Trên đường phố rộng rãi, Nhiếp Trường Khanh một thân áo trắng trên vai mang theo bọc hành lý, bên hông là đao mổ heo, đang không nhanh không chậm đi đường.
Mặc dù cách Thiên Đãng sơn chỉ có năm, sáu mươi dặm, thời gian đón thê tử trở về càng ngày càng gần, nhưng nội tâm của Nhiếp Trường Khanh lại càng lúc càng yên tĩnh.
Những năm này, hắn đã trải qua thế gian muôn màu, nếm hết tình đời ấm lạnh, tâm cảnh càng lúc càng trưởng thành, không còn là thiếu niên nôn nóng khi xưa.
Trên gương mặt của hắn, có nét trầm ổn của người trưởng thành, cũng mang theo vẻ tang thương của người từng trải sóng gió, bị thời gian mài giũa hết mọi khía cạnh.
Bên tai của hắn lúc này đều là tin tức liên quan đến bí cảnh Dưỡng Long địa, xuất hiện trong đầm lày Nam quận.
Cho dù Đường Hiển Sinh đã hạ lệnh phong tỏa tin tức, nhưng người trong võ lâm xưa nay thành phần phức tạp, tin tức vẫn bị lưu truyền sôi sùng sục.
"Bí cảnh Dưỡng Long địa... ”
Khóe miệng của Nhiếp Trường Khanh hơi nhếch lên, hắn mang theo đao vào khách sạn, thuê một phòng trên lầu hai.
"Tiểu nhị, mua giúp ta một chút giấy bút cùng phong thư."
Nhìn xem tiểu nhị đang thu xếp gian phòng, Nhiếp Trường Khanh vứt ra một khối bạc vụn, nói.
Tiểu nhị cầm lấy ngân lượng, nụ cười mở rộng đến mang tai,"Được, khách quan ngài đợi một chút."
Tiểu nhị đi không lâu, liền mang theo bút mực giấy nghiên trở về.
Nhiếp Trường Khanh tạ ơn, sau đó, kéo bàn ghế ngồi gần cửa sổ.
Hắn vén tay áo mài mực, cầm bút, sau một thời gian suy nghĩ, bắt đầu viết thư.
Phong thư thứ nhất, hắn viết cho thê tử của mình, năm năm trôi qua, đây là lần đầu tiên hắn viết thư cho thê tử, trước kia hắn không có tư cách viết, cũng không dám viết, dù sao hắn không dám bại lộ hành tung của mình.
Bây giờ, đã có công tử cùng Bạch Ngọc Kinh cho hắn sức mạnh.
Phong thư thứ hai là viết cho Đạo tông.
Hắn cũng không muốn vừa đến, liền trực tiếp xông lên sơn môn, công tử đã từng nói với hắn, đồ đệ của Bạch Ngọc Kinh làm việc phải có phong độ.
Cho nên, mặc dù chắc chắn cuối cùng phải có một trận chiến, hắn cũng muốn viết thư báo cho đối phương biết trước.
Quá khứ, Nhiếp Trường Khanh đã từng là đệ tử của Đạo tông, nhưng trong một đêm mưa gió đầy trời, hắn như chó nhà có tang, đào thoát khỏi sơn môn, trong tay bồng theo Nhiếp Song vẫn còn nằm trong tã lót.
Đêm đó, hắn sẽ không bao giờ quên.
Cuối cùng, thu bút, ký tên."Bạch Ngọc Kinh đệ tử, Nhiếp Trường Khanh."
Nhiếp Trường Khanh đem phong thư sắp xếp kỹ.
Sau đó dựa lưng vào thành ghế, ánh mắt đờ đẫn.
Nhiếp Trường Khanh tìm đến tiểu nhị, nhờ hắn mang thư giao đến Đạo tông.
Ban đầu tiểu nhị ra sức từ chối, nhưng sau khi Nhiếp Trường Khanh lấy ra một thỏi bạc, hắn liền đồng ý, đem phong thư thu cất cẩn thận còn hơn thư nhà, tự mình ra khỏi thành hướng về Thiên Đãng sơn bước đi.
Giao xong thư, hắn về trong phòng, nằm trên giường, một đêm này Nhiếp Trường Khanh không hề tu luyện.
Hắn đem chăn đắp kín, hai mắt nhắm nghiền, bình tĩnh chìm vào giấc ngủ.
….
Đông Diễn giang.
Bá Vương mang theo đại phủ, suất lĩnh một nhóm tinh binh tràn vào Long Môn.
Trước đó, tại Đông Diễn giang, Tây Lương thiết kỵ khiến cho rất nhiều cao thủ võ lâm bị ngăn chặn tại bên ngoài hơn mười dặm, không cách nào tiếp cận lối vào bí cảnh.
Cho nên, Dưỡng Long địa tại Đông Diễn giang, bị một mình Bá Vương độc chiếm, rất nhiều võ lâm cao thủ mặc dù cực kỳ tức giận nhưng cũng không dám nói gì.
Cánh cửa nặng nề của Long Môn bị đẩy ra.
Cách nhau một bước, phảng phất như hai vùng thiên địa khác nhau.
Đập vào mắt mọi người, là mấy chục tượng binh lính bằng đất sét đang đứng yên, tạo hình sống động giống như người thật, mỗi một bức tượng là một tư thế khác nhau, tất cả đều nhắm nghiền hai mắt.
Bá Vương sai người đếm cẩn thận.
Tổng cộng có chín mươi chín pho tượng binh lính bằng đất.
Ánh mắt vượt qua hàng binh tượng, là một tòa cầu treo bằng dây cáp, cầu treo nối với một hòn đảo lơ lửng trên không, trên đảo có một tòa cung điện, lại có một cây cầu bằng bạch ngọc, cầu bạch ngọc thông hướng một tòa đại cung điện cực kỳ to lớn, nguy nga, phảng phất được tạo dựng trong mây mù.
Từ xa nhìn lại, tòa cung điện to lớn này đang tỏa ra hào quang bảy màu sáng lấp lánh, như ẩn như hiện.
Ánh mắt của Bá Vương nhìn đại cung điện, hai con ngươi của hắn chợt co rụt lại, ma khí trong cơ thể dường như có chút không thể điều khiển, tự động vận chuyển.
Nơi đó phảng phất tồn tại một loại đại khủng bố.
Đại cung điện là duy nhất, nối với tám cây cầu bằng bạch ngọc, mỗi một cầy cầu ngọc lại kết nối với một tòa đảo treo lơ lửng trên không, mỗi một tòa đảo lại nối với một cây cầu treo bằng dây cáp...
“Tám chỗ Dưỡng Long địa, tám Long Môn... Lẽ nào cuối cùng đều thông đến tòa đại cung điện này."
Bá Vương nói thầm.
Sau đó, hắn phất tay, dẫn theo đám tinh binh, đi xuyên qua hàng binh tượng, hướng về phía cầu treo bằng dây cáp.
…
Bắc Lạc.
Trên Hồ Tâm đảo.
Khi Long Môn được mở ra, Lục Phiên liền bắt đầu chú ý đến tình huống trong mỗi một nơi bí cảnh.
Làn gió nhè nhẹ thổi, làm lay động mái tóc của hắn.
Sau khi rất nhiều thế lực đều bước vào trong Long Môn.
Lục Phiên tựa người vào hàng lan can gỗ đỏ thắm, điêu khắc hoa văn tinh xảo, một tay chống cằm, tay kia nhô ra, rơi vào một quân cờ trên bàn, nhẹ nhàng đẩy về phía trước.
Tiếng ma sát của quân cờ vang lên, quanh quẩn trong tòa nhà Bạch Ngọc Kinh.
...
Đằng sau Long Môn.
Bá Vương mang theo một đội tinh binh, đang định đi xuyên qua hàng binh tượng leo lên cầu treo bằng dây cáp, đột nhiên hắn ngừng lại bước chân.
Đám Tây Lương tinh binh sau lưng Bá Vương cũng dồn dập ngừng lại, đứng thẳng người, tinh thần căng cứng, cảnh giác quan sát bốn phía.
Bầu trời dần dần trở nên âm trầm, trong mơ hồ có tiếng thiên quân vạn mã đang hô giết vang vọng, âm thanh xơ xác tiêu điều, phảng phất có một luồng gió lạnh thổi qua, cuốn lên cát bụi dưới mặt đất.
Bọn hắn vặn vẹo cổ, nhìn về phía bên cạnh.
Chợt phát hiện...
Không biết khi nào, những tượng binh xung quanh...
Từ nhắm mắt biến thành mở mắt, nhìn chằm chằm vào bọn hắn.