Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Cái túi bên hông của Nghê Ngọc phình lên, vui vẻ hát vài điệu dân gian, nấu rượu Thanh Mai cho Lục Phiên, thỉnh thoảng còn thò tay vào cái túi bên hông lấy ra một viên đan dược, vui thích nhét vào trong miệng.
Chỉ cần đan dược đầy túi, trong lòng không có chút buồn nào.
Lục Phiên không nhìn linh áp kỳ cờ.
Bí cảnh Long Môn so với bí cảnh cũ kia thì toàn diện hơn, vượt trội hơn nhiều.
Những tu hành giả này đang trưởng thành, Lục Phiên cũng đang trưởng thành.
Nếu như nói, bí cảnh dãy Ngọa Long chẳng qua chỉ là thử nghiệm thì bí cảnh Long Môn chính là Lục Phiên dựa vào những khuyết điểm của dãy Ngọa Long bí cảnh mà sửa đổi.
Bát đại Long Môn, chính là tám phiên bản hoàn thiện sau khi sửa đổi của bí cảnh Ngọa Long.
Bát đại Long Môn phân bố khắp Đại Chu , có thể để cho nhiều người đạt được tư cách tu hành hơn, ngưng tụ linh khí.
Cũng giống như tinh binh của Bá Vương, có thể thông qua việc giết binh tượng mà tụ khí vào đan điền trở thành tu hành giả, mà Lục Phiên còn thể có được trích phần trăm linh khí.
Không chỉ có như thế, binh tượng chết đi, linh khí đã tiêu tán, còn có khả năng bồi dưỡng cho long chủng tại Long Môn, làm cho sự phát triển của Long sẽ nhanh hơn.
Một mặt là bồi dưỡng người thường trở thành tu hành giả, mặt khác là để cho những kẻ như Bá Vương đã đạt đến bình cảnh Khí Đan đột phá đến cảnh giới cao hơn.
Mà lúc đột phá thành Thể Tàng cảnh sẽ hình thành linh khí gió lốc, điều này là nguyên nhân Lục Phiên đem Dưỡng Long địa cùng bí cảnh kết hợp với nhau.
Linh khí gió lốc có thể làm cho long chủng trong Dưỡng Long địa nhanh chóng trưởng thành hơn, trở thành Long chân chính.
Cho nên, Lục Phiên thiết kế Long Môn bí cảnh thành ba cái giai đoạn.
Chín mươi chín binh tượng là giai đoạn thứ nhất, chủ yếu bồi dưỡng tu hành giả.
Giai đoạn thứ hai chính là cung điện ở trong hòn đảo trên không trung, có hai người hình thành từ khí vụ, cảnh giới Khí Đan cảnh đỉnh phong canh gác, có thể mang đến cho Bá Vương áp lực đột phá, đồng thời trên hòn đảo trên không còn ban thưởng đan dược.
Ngoại trừ Tụ Khí đan ra, còn có “Trúc Thể đan” do Lục Phiên dùng 【 Truyền Đạo đài 】 làm cơ sở, sáng tạo luyện chế ra, có thể trợ giúp tu hành giả đánh vỡ vách ngăn, bước vào thể tàng cảnh.
Đương nhiên, đan dược này là chuẩn bị cho những người thật sự không có hi vọng đột phá Thể Tàng cảnh dùng.
Đối với một số tu hành giả có thiên phú, Lục Phiên trên thực tế cũng không hy vọng bọn hắn dùng đan dược.
Cho nên, Lục Phiên lại bố trí giai đoạn thứ ba.
Nếu như hai tên Khí Đan cảnh đỉnh phong không thể trợ giúp người đột phá Thể Tàng cảnh.
Không phải lo. . .
Còn có một chúa tể ngủ say trong cung điện phó bản đang chờ họ.
Đầm lầy Nam quận.
Đường Hiển Sinh không bước vào Long Môn, hắn. . . Sợ chết.
Tuy nhiên, hắn để đại nhi tử Đường Bạch Vân cùng Đường Nhất Mặc suất lĩnh năm ngàn binh tiến vào Long Môn bí cảnh.
Đường Nhất Mặc mặc dù có được tiên duyên, thế nhưng khi vào bí cảnh vẫn là “đại cô nương lên kiệu hoa lần đầu”.
Đường Bạch Vân thì cũng chưa bao giờ vào bí cảnh.
Cho nên, so với bí cảnh Đông Diễn giang, ở nơi này bọn hắn có thể còn khốc liệt hơn nhiều lắm.
Lúc những tượng đất hình binh lính kia đột nhiên mở to mắt, binh lính Nam quận đều sợ hãi, mà có người không chú ý lại bị binh tượng rút ra cây đao bằng đất ra, một đao chém làm hai, thời điểm này, năm ngàn tinh binh do Đường Bạch Vân lĩnh suất đã hỗn loạn triệt để.
Đường Bạch Vân bị dọa, sắc mặt tái nhợt.
Bức tượng đột nhiên giết người, sự quỷ dị này dọa bọn hắn hoảng sợ.
Bởi vì mọi người hỗn loạn, không cách nào tập kết lại để trở thành một cỗ lực lượng đối kháng với binh tượng, cho nên thương vong rất thảm trọng.
Đường Hiển Sinh ở phía ngoài tự nhiên nhìn thấy từng vị binh lính toàn thân đầy máu, mặt mũi tràn đầy kinh hoảng chạy ra khỏi Long Môn, sắc mặt của hắn trở nên hết sức khó coi.
"Tam đệ, làm sao bây giờ?"
Bên trong bí cảnh, Đường Bạch Vân khuôn mặt kinh hoảng, vội vàng hỏi Đường Nhất Mặc.
Mặc dù hắn xem thường Đường Nhất Mặc, cũng ước ao ghen tị về tiên duyên của Đường Nhất Mặc.
Nhưng hôm nay chỉ có Đường Nhất Mặc, mới có thể mang đến cho hắn cảm giác an toàn.
Đường Nhất Mặc lườm Đường Bạch Vân.
Hắn vận chuyển công pháp, thân thể trong nháy mắt lao lên, kịch chiến cùng một binh tượng.
Sau vài chiêu, một quyền đánh sụp binh tượng, một sợi linh khí tràn vào trong cơ thể hắn, lúc này Đường Nhất Mặc hơi ngạc nhiên.
"Binh tượng này chính là tiên duyên, giết binh tượng sẽ được nhận được linh khí."
Đường Nhất Mặc lạnh lùng bỏ nói một câu, sau đó tựa như mãnh hổ xông vào trong đám binh tượng.
Hắn bắt đầu tàn sát binh tượng, hấp thu linh khí.
Hắn nếu muốn xông phá đệ nhị mạch, cần ngưng tụ đầy đủ linh khí mới có thể có cơ hội.
Đường Bạch Vân nghe rõ lời nói của Đường Nhất Mặc xong, hơi có chút lưỡng lự.
Phất tay ra lệnh, cho năm ngàn binh ổn định lại, bắt đầu tập kết thành quân trận đối phó binh tượng.
Đường Bạch Vân là đại nhi tử của Đường Hiển Sinh, tương lai thừa kế Đường phủ nên sự quyết đoán vẫn phải có.
Lúc một binh tượng bị nghiền nát, Đường Bạch Vân nắm lấy cơ hội, một kiếm rút ra, đâm một phát vào đầu binh tượng.
Sau khi linh khí tràn vào cơ thể hắn.
Đường Bạch Vân ánh mắt sáng lên!
Tiên duyên!?
Quả nhiên là tiên duyên!
Đường Bạch Vân mừng rỡ như điên, tiếp tục hạ lệnh, dùng mạng binh lính chồng chất lên để giết binh tượng, mà hắn thì núp ở phía sau đâm một đao cuối, thu hoạch linh khí.
Phía sau Long Môn, máu chảy thành sông, năm ngàn binh lính Nam quận thương vong vô số, mùi máu nồng đậm đến nỗi không tán đi.
An tĩnh ngủ một đêm.
Khi bầu trời phương đông nổi lên màu trắng bạc, Nhiếp Trường Khanh mở mắt ra.
Trong đôi mắt không có sự buồn ngủ, mà lại cực kì tỉnh táo, ánh mắt trong veo như bầu trời sau mưa.
Nhiếp Trường Khanh không có gấp, hắn đứng dậy, rửa mặt, thu thập bao bọc.
Lấy một tấm vải, nghiêm túc đem đao mổ heo lau qua một lần, sau đó, mới mặc một bạch y trường bào, lưng đeo cái bao đi ra khỏi phòng, đóng cửa khách sạn lại.
Ngoại trừ cái đao mổ heo bên hông có mấy phần kì lạ.
Còn lại thì nhìn Nhiếp Trường Khanh hồn nhiên tựa như là một vị thư sinh trong lòng có cố sự muốn đi xa.
Tiểu nhị vừa ngáp vừa quét dọn vệ sinh bàn ghế.
Thấy Nhiếp Trường Khanh xuống lầu, con mắt lập tức sáng lên, nhiệt tình chào Nhiếp Trường Khanh.
"Tiên sinh, hôm qua ta đã đưa thư lên Đạo tông."
Tiểu nhị nói.
"Tiên sinh đây là chuẩn bị đi đến Đạo tông ở Thiên Đãng sơn sao?"
Tiểu nhị trên bờ vai vắt một chiếc khăn trắng, cười hỏi.
Nhiếp Trường Khanh nhẹ gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Nam Giang thành, trên đường phố lúc này trời còn chưa sáng, có mấy phần mông lung.
"Tiên sinh lần này đi Đạo tông làm gì? Tìm người thân sao?"
"Trời vẫn còn tối, tiên sinh trên đường đi cũng phải cẩn thận chút a. . ."
Tiểu nhị nói.
Nhiếp Trường Khanh đang đi ra khỏi khách sạn, nghe tiểu nhị nói thân thể có chút dừng lại, cười cười, cũng không nói gì thêm.
Sắc trời lúc này vẫn còn hơi tối.
Tiểu nhị thấy thân ảnh Nhiếp Trường Khanh chầm chậm cất bước, dần dần biến mất trên đường phố của Nam Giang thành.
Mặt trời từ từ lên cao.
Dưới chân Thiên Đãng sơn.
Nhiếp Trường Khanh một thân áo trắng, ôm đao mổ heo dừng lại.
Ngẩng đầu lên nhìn những bậc thềm đá xa xưa, được xây từ chân núi lên đến đỉnh Thiên Đãng sơn, hắn chậm rãi nhắm mắt, gió nhẹ nhàng thổi qua.
Tóc hắn hơi bay bay.
Trong lúc mơ hồ, hắn hồi tưởng lại năm năm trước, hình ảnh hắn chạy nhanh trên thềm đá.
Cuối thềm đá, dường như có đạo nhân đang tụng niệm gì đó, âm thành từ đỉnh núi truyền xuống, cộng với tiếng nước suối nước róc rách, quanh quẩn giữa chốn núi rừng.
Mở mắt ra, Nhiếp Trường Khanh dường như thấy được hình ảnh những thiếu nam thiếu nữ vui chơi trên thềm đá.
Một năm đó, hắn cùng nàng dắt tay nhau xuống núi, mang danh Đạo tông hành tẩu.
Một năm sau, hắn mang theo hài tử trong tã lót, trời mưa tầm tã, hắn như chó nhà có tang té lộn nhào trên thềm đá rơi xuống Thiên Đãng sơn, cánh cửa sơn môn của Đạo tông khép kín, dường như đóng lại hết tất cả hi vọng của hắn.
Năm năm.
Hắn ngơ ngơ ngác ngác, trốn đông trốn tây, phong lưu không bị trói buộc, hắn từng làm nông phu, làm ngư dân, trốn ở núi sâu đốn củi, đã từng lang thang trên đường phố.
Thế nhưng người của Đạo tông thỉnh thoảng xuất sẽ hiện, muốn mang Nhiếp Song đi, cướp đi hi vọng cuối cùng của hắn.
Cho nên, hắn liên tục trốn tránh, ẩn náu ở nhiều nơi.
Mỗi lần Nhiếp Song kêu khóc muốn gặp mẫu thân, tâm của Nhiếp Trường Khanh liền đau như đao cắt.
Trọn vẹn năm năm, thời gian đã để lại sương gió lấn lên trên gương mặt của hắn, hắn nắm đao mổ heo, giết người để bảo vệ chính mình.
Bây giờ, hắn lại về tới nơi đã từng cho hắn bao nhiêu kỉ niệm đẹp.
Năm năm ma luyện, Nhiếp Trường Khanh hắn. . .
Lại đi lên Đạo tông.
Bước ra một bước, đạp vào thềm đá.
Linh khí bên trong khí đan của Nhiếp Trường Khanh bỗng nhiên phun trào, cuốn theo hết tâm tình của hắn, từ trong miệng thổi ra, thổi bay lá rụng và bụi đất trên thềm đá.
Dường như đây là hơi thở đã bị đè nén suốt năm năm, hóa thành một con gió thổi ra.
Từng bước một, không nhanh không chậm.
Từ chân núi trèo lên đỉnh núi.
Cuối cùng, tại giữa bóng cây rậm rạp, hắn thấy được cái cổng đóng chặt của Đạo tông.
Vẫn lạnh lung vô tình giống lúc hắn bị đuổi đi năm năm về trước.
Nhiếp Trường Khanh không buồn không vui.
Đứng yên trên thềm đá, áo trắng phần phật.
Hắn từ từ rút đao mổ heo ra, linh khí quấn quanh thân đao, mơ hồ run run.
Một phong thư, chung quy vẫn không thể để Đạo tông mở cửa sơn môn.
Đã như vậy. . .
Đao mổ heo bỗng nhiên bắn ra, như tia chớp màu đen, giữa thanh thiên bạch nhật, đâm vào cái cổng đang đóng chặt của Đạo tông.
Đao mổ heo hiện lên hư ảnh to lớn.
Làm cho cổng của Đạo tông, ầm ầm vỡ vụn sụp đổ.
Cát bụi mù mịt bốc lên.
Trong mơ hồ có tiếng chân người phiêu đãng.
Một thân ảnh bạch y đầy tang thương, đao mổ heo bay trước người, từ trong bụi mù cất bước đi ra, nhẹ nhàng mở miệng.
"Bạch Ngọc Kinh đồ đệ, Nhiếp Trường Khanh."
"Tới."