TRUYỆN FULL

[Dịch] Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 121: Bắc Lạc không phá, vi phụ bảo vệ ngươi cả đời bình an

Người dịch: Duy Cường

Dưới gốc thương tùng.

Lão đạo sĩ phẫn nộ, khí huyết vận chuyển cực kỳ cấp tốc, trong thân thể liên tục vang lên những âm thanh kỳ dị.

Hắn vỗ một chưởng vào mũi tên đang nhanh chóng bay tới, đem đánh bay.

Lúc này, Miêu Nhậm Vũ vẫn còn duy trì động tác kéo cung, hai con ngươi co lại...

Trên gương mặt hiện lên một vết thương, máu tươi đang từ trong đó chảy ra.

Mặc dù trong lòng hắn sớm có suy đoán, biết rằng Nhiếp Trường Khanh rất mạnh, nhưng mà, khi chứng kiến tận mắt, Miêu Nhậm Vũ vẫn bị đả kích nặng nề.

Hắn chính là Đạo tông thứ ba, xếp hạng gần với huynh muội Lý Tam Tư, Lý Tam Tuế.

Mặc dù tính tình của hắn rất ôn hòa, nhưng bản chất lại cực kỳ hiếu thắng, Nhiếp Trường Khanh nhẹ nhàng đánh bay mũi tên do hắn bắn ra, thậm chí, Nhiếp Trường Khanh nếu muốn giết hắn, trong khoảnh khắc mũi tên bay ngược về, liền có thể dễ dàng lấy đi tính mạng của hắn.

Hắn thất bại.

Lão thập ngày trước từng ở trước mặt hắn khiêm tốn học hỏi, bây giờ lại dùng tư thế cực kỳ bá đạo vượt qua hắn.

Nhiếp Trường Khanh chậm rãi di chuyển, linh áp không ngừng khuếch tán.

Cuối cùng, Miêu Nhậm Vũ không cách nào chống cự nổi, ngã ngồi trên mặt đất.

Nhiếp Trường Khanh đi qua bên cạnh hắn, một bộ bạch y, một thanh đao mổ heo, đi xuyên qua sáu vị đệ tử trẻ tuổi kiệt xuất nhất của Đạo tông.

Đã từng Đạo tông thứ mười, bây giờ, giống như một ngọn núi cao, làm cho bọn hắn chỉ có thể ngước nhìn.

Trên luyện võ trường rộng lớn, rất nhiều đệ tử của Đạo tông đều kinh hãi vô cùng.

Tu hành giả Nhiếp Trường Khanh...

Quá mạnh!

Sáu vị đệ tử kiệt xuất nhất của Đạo tông, sáu vị Tông sư võ giả, thế mà bị Nhiếp Trường Khanh dùng khí thế áp bách không thể động đậy.

Cho dù là Đạo tông thứ ba Miêu Nhậm Vũ, cố gắng hết sức củng chỉ có thể bắn ra một mũi tên, yếu đuối như trẻ sơ sinh!

"Các vị... Trấn áp nghiệt chướng này!"

Dưới gốc tùng già.

Thân hình của lão đạo sĩ nhoáng lên, bàn tay gầy gò như một cành cây khô vươn ra, đạo bào tung bay, thân pháp của hắn nhẹ như chim yến, cấp tốc di chuyển.

Mấy vị đạo nhân cao tuổi cũng dồn dập quát lớn.

Thân hình đồng loạt rơi vào trên khoảng sân rộng, chân đạp theo những phương vị nhất định, khí huyết trong cơ thể tỏa ra.

Bọn hắn không hề xem thường tu hành giả, dù sao, Cự tử của Đạo tông trước khi bế quan đã từng nói qua với bọn hắn về sự mạnh mẽ của tu hành giả.

Thậm chí, bây giờ bí cảnh Dưỡng Long địa trên đỉnh Trích Tinh phong để cho bọn hắn cảm nhận được sự khủng bố của tu hành giả.

Tuy nhiên... Vì đối phó với tu hành giả.

Cự tử của Đạo tông đã dốc lòng nghiên cứu ra khí huyết trận pháp, đem đại trận trước kia của Đạo tông sửa chữa cải tiến, có thể làm được đem khí huyết của nhiều người tụ hợp vào một thân.

Khí huyết của vài vị đạo nhân cao tuổi tràn vào trong thân thể của lão đạo sĩ.

Trong nháy mắt, mái tóc khô cằn của lão đạo bay lên, trên gương mặt già nua tràn đầy nếp nhăn, cơ mặt của hắn không bị khống chế rung động.

Trong miệng hắn phát ra một tiếng hét dài.

Thân hình trong nháy mắt bắn ra!

Một cây phất trần được hắn cầm trong tay, không ngừng vung vẩy, từng đạo khí kình khủng bố tràn ra, những chỗ đi qua làm cho gạch xanh lát nền bị nổ nát vụn.

Lông mày của Nhiếp Trường Khanh hơi nhíu lại, đứng yên bất động.

Một cánh tay của hắn quét ngang.

Linh áp được khuếch tán ra tới.

Sáu vị đệ tử kiệt xuất của Đạo tông đang ngã ngồi trên mặt đất dồn dập bị đẩy lùi.

Đao mổ heo trong tay Nhiếp Trường Khanh nâng lên.

Phất trần của lão đạo hung hăng nện xuống, cùng với đao mổ heo va chạm vào nhau, thế mà phát ra âm thanh như sắt thép giao kích.

"Nghiệt đồ!"

“Tôn thượng nuôi dưỡng ngươi, đúng là nuôi nhầm một kẻ vô ơn bạc nghĩa!"

"Giới luật của Đạo tông là cái gì? Ngươi không phải không biết? Ngươi phá giới, liền phải chấp nhận bị trừng phạt!"

"Đừng tưởng rằng gia nhập Bạch Ngọc Kinh, trở thành tu hành giả, ngươi liền có thể hung hăng càn quấy!"

Oanh!

Lão đạo giận dữ, không ngừng chửi mắng, trên thân thể tiếp nhận khí huyết của mấy vị đạo sĩ già nua, trong lúc mơ hồ lại có mấy phần uy thế của võ giả Đại Tông sư.

Nhiếp Trường Khanh không hề lên tiếng, im lặng đón lấy công kích của lão đạo sĩ.

Cuối cùng...

Nhiếp Trường Khanh buông lỏng thanh đao mổ heo đang nắm trong tay ra

"Nói xong chưa?"

Oanh!

"Ta chỉ muốn đón thê tử của ta trở về."

"Ta chỉ là muốn người một nhà được đoàn tụ, yêu cầu này... Quá đáng sao?"

Nhiếp Trường Khanh nói.

Âm thanh vừa dứt.

Đao mổ heo lơ lửng trước người của hắn, nhanh chóng xoay tròn, cuốn theo từng tia linh khí màu lam nhạt.

Phảng phất.

Có một thanh đao hư ảo đang dần dần hình thành.

Nhiếp Trường Khanh gầm nhẹ một tiếng.

"Ngự đao!"

Sau một khắc, bàn tay của hắn quét ngang.

Thanh đao mổ heo cũng từ trước người hắn chém ngang mà ra, một đao cuốn theo linh khí dày đặc chém trúng lão đạo.

Phất trần trong tay lão đạo bị cắt thành hai đoạn...

Tiếng hét thảm vang lên, vang vọng trên mảnh sân rộng lớn.

Máu, văng lên vài thước.

Lão đạo sĩ ngã xuống đất, đạo bào trên người nhuốm máu đỏ bừng.

Cánh tay cầm phất trần của hắn, bị Nhiếp Trường Khanh một đao chém đứt.

Rơi trên mặt đất...

Thanh âm la hét thê thảm không ngừng vang lên trên luyện võ trường của Đạo tông.

Vài vị đạo nhân cao tuổi trong chớp mắt cực kỳ kinh hãi, toàn bộ lùi lại mấy bước, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm vào Nhiếp Trường Khanh.

Đạo tông của bọn họ phong bế sơn môn, ít giao thiệp với bên ngoài, chỉ biết là tu hành giả rất mạnh, thế nhưng...

Mạnh đến mức này, thật đúng là vượt ra khỏi sự tưởng tượng của bọn họ.

Nhiếp Trường Khanh không hề lên tiếng, đưa tay nhấc nhẹ, đao mổ heo lại trở về trôi nổi bên người.

Loại thủ đoạn này, làm cho không ít đệ tử của Đạo tông hoảng sợ, nội tâm gần như tan vỡ, dù sao cách không ngự đao, chuyện như vậy vốn chỉ xuất hiện trong truyền thuyết về tiên thần, hôm nay lại bày ra ở trước mắt của bọn hắn.

Trên mặt đất, lão đạo sĩ vẫn còn đang hét thảm.

Thần sắc của Nhiếp Trường Khanh cực kỳ lạnh lùng, những năm này, hắn giết không ít người, đối với sinh tử, sớm đã xem rất nhẹ.

Mặt mũi của lão đạo tràn đầy vẻ dữ tợn, ôm lấy chỗ vết thương, đau đớn làm cho thân hình hắn run rẩy không ngừng.

"Nhanh đi mời Lý Tam Tuế!"

“Nhanh đi gọi nàng!"

Lão đạo quay đầu đối với một vị đạo nhân cao tuổi sau lưng quát lên.

"Vinh quang của Đạo tông... Không thể bị chà đạp như vậy!"

Lão đạo điên cuồng gào thét, trong đôi mắt hiện lên vẻ oán độc cùng với không cam lòng.

Đạo nhân cao tuổi nghe đến đây, do dự một chút, sau đó quay người hướng về phía Trích Tinh phong lao nhanh mà đi.

Nhiếp Trường Khanh liếc nhìn đạo nhân rời đi, nhưng cũng không hề ngăn cản.

Hắn chỉ nhàn nhạt nhìn về lão đạo toàn thân nhuốm máu.

"Vinh quang của Đạo tong..."

"Ta chỉ là muốn đón thê tử của ta rời đi, ta sai ở đâu?"

"Nể tình ta đã từng là đệ tử của Đạo tông, ta đã hạ thủ lưu tình..."

"Ta đếm tới năm... nói cho ta biết Như nhi ở đâu, nếu không... Nhiếp đồ tể ta, sẽ thật sự muốn bắt đầu đồ hết tất cả."

Nhiếp Trường Khanh từ từ nói.

Âm thanh của hắn quanh quẩn trên khoảng không của luyện võ trường rộng lớn, làm cho thể xác cùng tinh thần của mọi người run lên.

"Nghiệt chướng, nếu không phải Lý Tam Tư cùng Lý Tam Tuế không có mặt ở đây... Ngươi làm sao dám hung hăng càn quấy như vậy!"

Sắc mặt của lão đạo sĩ tái nhợt vì mất máu, quát lên ầm ĩ.

Nhiếp Trường Khanh liếc mắt nhìn hắn.

Chống đao mổ heo.

Bình tĩnh mở miệng: "Năm."

Toàn bộ đệ tử Đạo tông ở xung quanh trở nên ồn ào.

Trên mặt đất, lão đạo căm thù nhìn chằm chằm Nhiếp Trường Khanh.

“Nghiệt chướng khi sư diệt tổ! Tôn thượng dạy dỗ ngươi, chính là quyết định sai lầm nhất đời này!"

Trên sân, sát ý đậm đặc đang không ngừng tỏa ra.

Đệ tử Đạo tông xung quanh đã bắt đầu huyên náo, có người sắc mặt hoảng sợ lui về phía sau, thật sự đã bị sát khí trên người Nhiếp Trường Khanh làm cho khủng hoảng.

Đạo tông mặc dù là một trong Bách Gia Chư Tử, thế nhưng đã phong bế sơn môn rất lâu, ngoại trừ những đệ tử có thể xuống núi du lịch.

Rất nhiều đệ tử Đạo tông, bình thường chỉ là sư huynh đệ tỷ thí luận võ với nhau.

Thậm chí nhiều người còn chưa từng thấy máu.

Cho nên, đối diện với sát ý của Nhiếp Trường Khanh, bọn hắn sợ.

"Bốn."

Nhiếp Trường Khanh chống đao mổ heo, ngửa đầu, cảm nhận từng làn gió nhẹ thổi qua gương mặt, từ từ nói.

Phía dưới, lão đạo cũng không còn mắng nữa, hắn nhìn về phía Miêu Nhậm Vũ ở xa xa.

"Kéo ta đi, mau đỡ ta đi."

Sát ý trên người Nhiếp Trường Khanh càng ngày càng dày đặc, làm cho trái tim của lão đạo... bắt đầu run rẩy.

Miêu Nhậm Vũ do dự một chút, sau cùng đi tới bên người Nhiếp Trường Khanh, muốn đem lão đạo mang đi.

Nhưng mà.

Một thanh đao mổ heo màu đen bỗng nhiên hạ xuống.

Âm thanh "Phốc phốc" vang lên.

Đâm xuyên qua thân thể của lão đạo.

Tiếng hét thảm thiết của lão đạo vang vọng khắp nơi, tròng mắt trừng lớn dường như muốn lòi ra ngoài.

Lúc trước xé thư rất thoải mái, hiện tại chỉ còn lại từng tiếng kêu thảm...

Có lẽ đây chính là báo ứng.

"Trường Khanh...”

Cánh tay của Miêu Nhậm Vũ giật một cái, không khỏi mở miệng.

Nhưng mà Nhiếp Trường Khanh không để ý tới hắn.

Như cũ ngẩng đầu cảm nhận từng tia gió núi đang thổi tới.

"Ba."

Miêu Nhậm Vũ nhìn gương mặt lạnh lùng của Nhiếp Trường Khanh, chợt cảm thấy vô cùng xa lạ, thần sắc trên mặt hắn thay đổi nhiều lần.

Cuối cùng, hắn không tiếp tục để ý tới lão đạo, thi triển thân pháp vọt mạnh ra ngoài.

Mà lão đạo bị thanh đao đâm xuyên thân thể, nội tâm càng ngày càng hoảng sợ, hắn có cảm giác như mình đã bị cả thế gian từ bỏ.

...

Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.

Lục Phiên dựa lưng vào xe lăn, trên mặt hiện lên nụ cười hài lòng, không hổ là đệ tử của Bạch Ngọc Kinh, tính tình của Nhiếp Trường Khanh, quả nhiên cũng ôn hòa giống như hắn.

"Đạo tông Cự tử này cũng có chút thủ đoạn, thế mà có thể dùng khí huyết lập trận, nếu là có thể tiếp xúc đến linh khí, có lẽ sẽ sáng tạo ra không ít trận pháp kỳ diệu."

Lục Phiên chậm rãi uống một hớp rượu.

Cái thế giới này, người tài ba xuất hiện lớp lớp, Lục Phiên cũng không cảm thấy kỳ lạ.

Lục Phiên kẹp lên một quân cờ, nhẹ nhàng vuốt vuốt.

"Bí cảnh Long Môn đã mở ra, long chủng có lẽ cũng có khả năng sinh ra... ”

Lục Phiên trầm tư.

"Hành động lần này có thể làm cho Bạch Ngọc Kinh chân chính trở thành thế lực siêu thoát hay không, còn khó mà nói trước... "

“Người đời bây giờ, có lẽ đều biết Bạch Ngọc Kinh rất mạnh, thế nhưng... Đối với Bạch Ngọc Kinh, cảm giác tò mò có lẽ càng nhiều hơn, kinh sợ e rằng không có bao nhiêu, sau lần này, có lẽ cái nhìn của người đời đối với Bạch Ngọc Kinh sẽ không chỉ là tò mò."

Ngay tại thời điểm Lục Phiên đang suy nghĩ.

Có tiếng bước chân nặng nề vang lên.

Đã thấy Lục Trường Không đang từ từ đi lên lầu.

"Phụ thân?"

Lục Phiên hơi ngẩn người một chút.

"Phiên nhi, ta nghe Nghê Ngọc nói, ngươi đã mấy ngày chưa ngủ?”

Trong tay Lục Trường Không mang theo một hộp cơm màu tím, đặt lên trên bàn bằng gỗ đàn.

"Tu hành là tốt, thế nhưng phải chú ý nghỉ ngơi... Đừng để cho mình quá mệt mỏi, phải chú ý ăn uống, chú ý nghỉ ngơi."

Lục Trường Không một bên căn dặn, một bên mở hộp cơm ra. Hắn lấy thìa gỗ, múc một bát cháo.

"Vi phụ để đầu bếp nấu cháo Bát Bảo mà ngươi thích ăn nhất, đến, nếm thử một miếng."

Lục Trường Không dùng cái chén bằng sứ thanh hoa, đựng một bát cháo, đặt trước mặt của Lục Phiên.

Lục Phiên nhìn bát cháo, im lặng một hồi.

Bát cháo này, làm tim của hắn rung lên, giống như bị điện giật.

Cho tới nay, trên thế giới này, Lục Phiên luôn có cảm giác mình là người cô độc, hắn như một hành khách mang theo nhiệm vụ lên một chuyến tàu.

Hắn mang theo tâm tính làm nhiệm vụ để thăng cấp thế giới đối diện với thế giới.

Hắn lạnh lùng, cao ngạo.

Cũng có thể là ký ức của cái thân thể này ảnh hưởng đến hắn, thái độ tự ti, mặc cảm của tiền thân làm cho Lục Phiên đối với những mối quan hệ thân tình, hữu nghị đều có vẻ hơi lạnh lùng.

Trên thực tế, trong nội tâm của Lục Phiên đối với thân tình, hữu nghị vẫn rất chờ mong.

Thỉnh thoảng hắn sẽ nhìn Nghê Ngọc đang chổng mông đánh rắm cười trộm, nhìn xem Cảnh Việt cùng Nghê Ngọc đùa giỡn cũng sẽ có cảm giác hâm mộ.

Hắn bưng cái chén bằng sứ thanh hoa lên.

Múc một muỗng đưa vào miệng, cảm giác vị ngọt tan ra trên đầu lưỡi.

Làm cho trong lòng của Lục Phiên có chút ấm lên.

"Cảm ơn phụ thân."

Lục Phiên nói.

"Nếu ngon, ăn nhiều một chút."

Lục Trường Không nở nụ cười, hai bàn tay xoa xoa lẫn nhau, những nếp nhăn ở khóe mắt chồng chất.

"Ngươi ăn đi, phụ thân còn phải đi cổng thành tọa trấn, đừng làm cho thân thể quá mệt mỏi, chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút, tu hành không vội ở nhất thời, cho dù ngươi là thiên hạ đệ nhất thì sao? Chỉ cần Bắc Lạc không phá, vi phụ bảo vệ ngươi bình an cả đời."

Lục Trường Không cười nói.

"Đúng rồi, phụ thân để La Nhạc thúc, mang theo một ít tinh binh đi vào Long Môn bí cảnh, tám nơi Long Môn bí cảnh xuất hiện, thế cục thiên hạ phải thay đổi, Bắc Lạc thành cũng nên cải biến một chút."

Lục Phiên múc một muỗng cháo, nói.

Lục Trường Không khẽ giật mình, thần sắc trở nên trịnh trọng, gật đầu một cái, sau đó rời đi tòa nhà Bạch Ngọc Kinh.

Sau khi Lục Trường Không rời đi, Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên xe lăn, tiếp tục ăn cháo.

Nghê Ngọc trốn ở phía sau lan can, nhô ra nửa cái đầu nhìn trộm.

Lục Phiên liếc mắt nhìn nàng, sắc mặt bình thản nói: "Muốn ăn thì tiến đến, không cần ở đó nhìn, một mình bản công tử cũng không ăn hết."

Sắc mặt của Nghê Ngọc lập tức trở nên vui vẻ, nước miếng chảy ra, từ sau lan can chạy chậm đi ra.

...

Trên Đạo tông.

"Hai."

Thanh âm nhàn nhạt của Nhiếp Trường Khanh quanh quẩn trên luyện võ trường.

Xung quanh sân, rất nhiều đệ tử Đạo tông vẫn giữ thái độ trầm mặc, chỉ còn lại thanh âm của Nhiếp Trường Khanh vang lên sau đó tiêu tán theo từng cơn gió.

Hắn quét mắt nhìn mọi người xung quanh, lại liếc qua, nhìn về hướng Trích Tinh phong, khí thế mạnh mẽ trên người trực tiếp tỏa ra.

Nhiếp Trường Khanh thở dài một hơi.

Hắn rút thanh đao mổ heo ra, lão đạo bị đau hít vào một hơi khí lạnh.

"Nghiệt... ”

Lão đạo dữ tợn há miệng, muốn nói điều gì.

Nhưng mà...

Sau một khắc, hai mắt của hắn tối sầm lại, lời nói còn chưa phát ra, liền hơi ngừng lại một chút.

"Một."

Nhiếp Trường Khanh thở ra một hơi.

Thanh đao mổ heo trong tay, xẹt qua cổ của lão đạo...

Một cái đầu lâu, trên gương mặt còn mang theo vẻ không thể tin tưởng, rơi xuống đất, lăn ra xa hơn một mét.

Máu tươi phun trào, nhuộm đỏ luyện võ trường của Đạo tông.