Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Trích Tinh phong.
Ánh nắng sáng chói, mặt trời nóng bỏng, nhưng lại không thể xua tan những đám mây mù.
Một long chủng do mây dày hội tụ thành, ở trên bầu trời gào thét, há to miệng, tỏa ra linh áp mạnh mẽ.
Rất nhiều đạo nhân của Đạo tông đều ngây người.
Một vài đệ tử Đạo tông nắm chặt tay lại, tràn đầy hưng phấn.
Bọn hắn thấy được hi vọng rực rỡ của Đạo tông.
Từ khi Nhiếp Trường Khanh một đao chém nát sơn môn Đạo tông cho tới bây giờ, Nhiếp Trường Khanh trèo lên đỉnh Trích Tinh phong, Đạo tông trước mặt Nhiếp Trường Khanh mỏng yếu như là hổ giấy.
Cho dù là khí huyết trận pháp được tôn thượng Đạo tông sáng tạo, ở trước đao mổ heo của Nhiếp Trường Khanh cũng không ai đỡ nổi một hiệp.
Thậm chí trưởng lão Đạo tông chủ đạo của trận pháp cũng bị Nhiếp Trường Khanh một đao chém đầu.
Từ khi Nhiếp Trường Khanh bắt đầu tiến vào Đạo tông, bọn hắn đã bị một bóng ma bao phủ, bọn hắn thấy được sự khủng bô của tu hành giả.
Mà bây giờ, Đạo tông cuối cùng cũng xuất hiện người có khả năng đánh với Nhiếp Trường Khanh một trận.
Lý Tam Tuế, Lý Mạc Sầu.
Là nữ nhân có tính cách quái gở kia.
Nhất niệm hóa Vân Long, muốn trấn áp đồ đệ Bạch Ngọc Kinh!
Gió thổi mây bay, sương khói bao phủ, áo bào của các đệ tử Đạo tông bị gió thổi bay phấp phới.
Một cây đao mổ heo, từ dưới chém lên trên.
Đao mang vô hình, giống như muốn xé rách đám mây trên trời.
Ánh nắng chói chang ở dưới một đao này, dường như cũng bị chém biến mất, làm không gian như tối đen lại.
Nhiếp Trường Khanh mặt không biểu tình.
Một đao này của hắn, là một đao cực kỳ nghiêm túc, một đao này, hắn như nhớ về lúc trước trên Bắc Lạc hồ, được Lục Phiên trợ giúp và chỉ dẫn, thời điểm cảm nhận sự hưng phấn khi lần đầu thi triển "Ngự đao thuật".
Trên Bắc Lạc hồ, Nhiếp Trường Khanh đeo đao, một đao trảm mấy trăm nho sinh, máu chảy thành sông.
Ngày hôm nay. . .
Một đao hoa mỹ kia, lại lần nữa xuất hiện!
Một đao này, trảm Vân Long trên trời!
Oanh!
Một đao va chạm cùng Vân Long.
Đao mang trong nháy mắt tràn vào thân thể Vân Long.
Sắc bén đáng sợ, có lực xông phá xé rách hết thảy thân thể Vân Long, chém thành hai nửa.
Mây trên trời. . . Tan!
Mái tóc đạo cô rối tung, tròng mắt vốn dĩ đang khép hờ, giật mình mở ra. . .
Trong đôi mắt có hơi kinh ngạc.
Rõ ràng. . .
Nàng không có ngờ được, một đao của Nhiếp Trường Khanh có thể chém tan Vân Long, đây là thủ đoạn khi nàng quan sát Vân Long mà nàng sáng tạo ra.
Vân Long bị chém làm hai, tất cả mọi người trên Trích Tinh phong dường như ngưng đọng lại.
Lá rụng im ắng, gió thổi yên tĩnh.
Sau một khắc.
Khoảnh khắc khi Vân Long bị chém làm hai.
Tiếng nổ kinh khủng nổ vang trên toàn bộ Trích Tinh phong, đinh tai nhức óc, như muốn chấn vỡ màng nhĩ.
Cuồng phong gào thét, cát bụi mịt mù.
Phía trên Long Môn, đạo cô Lý Tam Tuế ngã ngồi.
Một sợi tóc rối bị chém, từ trên đầu nàng bay xuống lơ lửng trước mắt. . .
Tâm tư nàng dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Nàng. . .bại.
Thất bại mà đã lâu rồi chưa trải qua.
Ông. . .
Môt cây đao mổ heo phá không tới.
Đột nhiên dừng trước trán Lý Tam Tuế, làm cho tóc bị thổi ra bai bên, gió lạnh phun ra, khiến cho da thịt mềm mại của nàng, bị cắt ra vệt máu nhỏ, giọt máu óng ánh nhỏ nhắn từ bên trong da thẩm thấu ra.
Đao mổ heo cuối cùng vẫn không chịu chém xuống.
Nhiếp Trường Khanh đột nhiên vung tay.
Đao mổ heo nhanh chóng bay về, cuốn theo sự áp bách đáng sợ, hung hăng chém lên mặt đất của Trích Tinh phong.
Mặt đất bỗng nhiên bị chém thành hố sâu, lấy hố sâu làm trung tâm, gạch xanh xung quanh vỡ vụn, vết nứt giống như là mạng nhện từ từ lan ra xung quanh.
Linh khí tạo thành sóng khí mãnh liệt tỏa ra xung quanh, làm cho đồ đệ Đạo tông gần đó bị thổi bay lộn nhào.
Nhiếp Trường Khanh chậm rãi cầm lại đao mổ heo, đặt lại bên hông.
"Tam Tuế, Đạo tông không thích hợp với ngươi, ngươi nên đi Bắc Lạc."
Nhiếp Trường Khanh thản nhiên nói.
Lông mi dài của Lý Tam Tuế run lên.
Bắc Lạc?
Nhiếp Trường Khanh ngẩng đầu lên, râu ria xồm xoàm của hắn dưới ánh mặt trời, lộ ra mấy phần bại hoại.
"Nếu không phải ta thu tay lại, ngươi đã chết rồi."
"Ngươi mặc dù có được tiên duyên trong bí cảnh Long Môn. . . Nhưng, khoảng cách giữa ta và ngươi vẫn rất lớn, một đao này. . . Ngươi ngăn không được."
Nhiếp Trường Khanh nói.
"Hiện tại có khả năng nói cho ta biết, Như nhi ở nơi nào không?"
Thanh âm đàm thoại bình tĩnh, quanh quẩn trên Trích Tinh phong.
Tâm tình của các đệ tử Đạo tông như sụp đổ.
Bại.
Lý Tam Tuế cũng bại!
Người mạnh như Lý Tam Tuế đạt được tiên duyên, gọi đám mây trên trời hội tụ thành Long, nhưng vẫn không đỡ được cây đao mổ heo của Nhiếp Trường Khanh!
Miêu Nhậm Vũ tâm tình run rẩy, bọn hắn so với đám đồ đệ hồ đồ kia của Đạo tông thì biết nhiều hơn một chút.
Nhiếp Trường Khanh tại Bạch Ngọc Kinh, cũng không phải là kẻ mạnh nhất. . .
Bắc Lạc Lục thiếu chủ kia còn mạnh hơn nhiều, là một người lật tay thành mây trở tay thành mưa!
Vốn dĩ bọn hắn nghĩ là Đạo tông có đại trận tôn thượng xây dựng, khi đối mặt Bạch Ngọc Kinh, cũng không phải là không có lực đánh một trận.
Hiện tại. . .
Bạch Ngọc Kinh đi ra một vị đồ đệ, liền trấn áp toàn bộ Đạo tông.
Trước Long Môn.
Lý Tam Tuế đem tóc mình một lần nữa xắn thành búi tóc.
Nhảy xuống Long Môn.
"Nhiếp ca, đi theo ta."
Lý Tam Tuế nói.
Nơi xa, tròng mắt của một vị đạo nhân già nua co rụt lại, mở miệng nói: "Tam Tuế. . . Không thể!"
Nhưng mà, lời nói vừa dứt.
Ánh đen như điện, đao mổ heo bỗng nhiên chém qua!
Một cái đầu lâu bay lên trời.
Nhiếp Trường Khanh đưa tay thu đao, trên đao mổ heo vẫn đang rỉ máu, ánh mắt lạnh lùng quét qua từng vị đạo nhân già nua.
"Tiếp đó, kẻ nào mở miệng nói một câu, ta liền chém kẻ đó."
Giọng nói lạnh lẽo tràn đầy sát ý của Nhiếp Trường Khanh, làm toàn bộ đạo nhân trên Trích Tinh phong lạnh run cả người.
Nhiếp Trường Khanh lạnh lùng nhìn.
Đi theo Lục Phiên rất lâu, Nhiếp Trường Khanh giết người cũng không ít.
Hôm nay, khi hắn lên Đạo tông lại chỉ giết trưởng lão xé tin, nguyên nhân là người kia gieo gió gặt bão.
Hắn không có đại khai sát giới, xem như trả lại ân tình bồi dưỡng của Đạo tông.
Mà sự kiên nhẫn của hắn đã hao hết, tiếp đó người nào dám mở miệng ngăn cản. . .
Đao mổ heo trong tay hắn, chắc chắn uống máu.
Nhiếp Trường Khanh một phen chấn nhiếp mọi người, không ai dám mở miệng.
Lý Tam Tuế sắc mặt hờ hững quét mắt nhìn tất cả mọi người trên Trích Tinh phong.
"Nhiếp ca, đi theo ta."
Lý Tam Tuế, nói.
Đi hai bước, bỗng dưng ngừng chân, ngữ khí mang theo một ít quật cường, "Đúng rồi, về sau gọi ta là Mạc Sầu, đừng có gọi ta Tam Tuế."
Nhiếp Trường Khanh khẽ giật mình, đi theo Lý Tam Tuế.
Trích Tinh phong, mọi người thấy cái hố lớn vỡ vụn kia, lại liếc mắt nhìn thân ảnh đang dần dần tan biến của Nhiếp Trường Khanh, hai chân rất nhiều người phát run, ngã ngồi trên mặt đất.
Lúc này, có người giật mình nhớ tới, lúc mà tin tức Hàn Liên Tiếu chết từ Bắc Lạc thành truyền về, tôn thượng hời hợt nói một câu "Chớ có kiếm chuyện", đây là sáng suốt bực nào.
Đường hẹp quanh co mà đi.
Càng ngày càng u tĩnh.
Lý Tam Tuế giữ im lặng, Nhiếp Trường Khanh cũng chỉ xoa xoa hai tay, có mấy phần thấp thỏm và chờ mong.
Năm năm, tóc mai đều đã có tóc trắng.
Bây giờ cuối cùng sắp gặp mặt, nói không hồi hộp, đó là nói dối.
Tại trong núi sâu, có hai căn nhà bằng trúc.
"Như tỷ tại ở trong trúc lâu kia."
Lý Tam Tuế chỉ một căn nhà trúc cũ nát, nói.
Nàng nhìn Nhiếp Trường Khanh, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không có mở miệng.
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Lục Phiên, người chủ đạo mở ra bát đại bí cảnh Long Môn, nhấc lên một trận linh khí thức tỉnh. Lúc này, hắn vừa húp cháo xong, để Nghê Ngọc dọn dẹp bát đũa.
Còn hắn thì dựa vào lan can gỗ khắc hoa văn, hưởng thụ gió nhẹ, tóc mai tung bay.
"Lần đầu ngưng khí liền đạt cửu đoạn, mặc dù thiên phú yêu nghiệt, thế nhưng chủ yếu cũng bởi vì được Vân Long trợ giúp. . ."
Lục Phiên nghĩ thầm.
Nhưng, hoàn toàn chính xác, Lý Tam Tuế là nhân tài, lại trải qua cuộc chiến với lão Nhiếp, tất nhiên sẽ có thể trưởng thành.
Thành tựu tương lai cũng có thể chờ mong một chút.
Chuyện lão Nhiếp xông Đạo tông, xem như đã hạ màn, đón thê tử trở về hẳn sẽ không khó khăn lắm, Lục Phiên cũng không có hứng thú tiếp tục xem.
Hắn hiện đang chờ mong chính là, ở trong bí cảnh bát đại Long Môn, Bá Vương và Ngưng Chiêu có thể tại trong nghịch cảnh đột phá Thể Tàng cảnh hay không.
Một khi có người đột phá Thể Tàng, bùng nổ sóng linh khí, Thiên Long cũng gần như sẽ được uẩn dục mà ra , nhiệm vụ hoàn thành, hắn liền có thể thu được không ít điểm thuộc tính.
Mà lại. . .
Linh khí khi binh tượng tan vỡ sẽ bồi dưỡng ra không ít tu hành giả, phần trăm linh khí Lục Phiên được rút sẽ càng ngày càng nhiều.
Lại không lâu nữa, có lẽ hắn sẽ có thể đột phá luyện khí tầng hai, đi đến luyện khí tầng thứ ba!
Đông Diễn giang, Long Môn bí cảnh.
Bá Vương một rìu chém nát nam tử khói tím, trong đôi mắt lộ ra sự hưng phấn.
Chấp nhận bị thương để giết địch, phá tan thế bế tắc!
Chuyện này hết sức phù hợp với phong cách của hắn.
Nam nhân khói tím sụp đổ, cũng không có làm tâm tình của nữ khói tím thay đổi, bọn hắn vốn dĩ chính là từ khói biến thành, không có bất kỳ tình cảm gì, thậm chí cũng không có cảm giác đau.
Bá Vương cảm giác bả vai đau rát, toàn thân trên dưới đều có đầy vết kiếm.
Nhưng mà, hắn không có lui bước, một tay cầm rìu, một tay xách lá chắn, hung hăng đánh tới.
"Còn kém một chút! Kém một chút!"
Bá Vương trong miệng gầm nhẹ.
Cự thuẫn trong tay hắn bị ném qua một bên.
Mất đi khói tím nam phụ trợ, vẻn vẹn chỉ có một vị nữ nhân khói tím, Bá Vương sẽ không có được áp lực quá lớn.
Vốn dĩ gần như đã có cảm giác đột phá bây giờ lại giống như thủy triều thối lui.
Điều này khiến Bá Vương có chút lo lắng và không cam lòng, rìu vung lên, đập tới nữ tử khói tím, mặc kệ đối phương biến ảo thế nào, Bá Vương giống như điên cuồng.
Vì cái gì còn kém một chút vậy? !
Nữ tử khói tím đỡ vô số nhát rìu của Bá Vương, rốt cục chịu không được, bị một rìu triệt để chém nát, hóa thành khói tím tiêu tán.
Đông!
Cái rìu nặng nề đập xuống trên cầu treo, khiến cho cầu treo bằng dây cáp không ngừng lắc lư.
Bá Vương cúi đầu thấp xuống, vết thương trên người chảy máu.
Hắn không cam lòng, đấm một quyền vào sợi dây sắt.
Đáng tiếc. . .
Khói tím biến thành thân ảnh mặc dù đủ mạnh, thế nhưng, vẫn không thể mang đến áp lực đủ để hắn đột phá đến Thể Tàng cảnh.
Bá Vương đứng người lên, quay đầu nhìn về cầu treo phía xa xa.
Dường như muốn biết người đang vượt quan bên kia có thể hay không đột phá đến Thể Tàng cảnh.
Tuy nhiên, cuối cùng hắn vẫn không cảm ứng được.
Dù sao, nhìn hai cây cầu treo bằng dây cáp chỉ cách nhau không xa, thế nhưng mà, khoảng cách thật sự, lại là vượt qua ngàn núi vạn sông.
Cầm đại phủ và lá chắn đứng trên cầu treo, có gió thổi.
Mái tóc của Bá Vương tung bay, ánh mắt sắc bén nhìn về phía cung điện ở trên cái đảo trên không trung.
Chỗ ấy, cái đỉnh đồng ba chân vẫn đứng lặng, tản ra khói tím quanh quẩn.
Thở ra một hơi.
Bá Vương chầm chậm cất bước, mỗi một bước đều vô cùng kiên cố.
Cuối cùng, hắn bước lên, một chân vượt qua cầu treo bằng dây cáp, bước lên đảo trên không.
Nhưng mà.
Tại lúc một chân của hắn đặt lên đảo.
Trong lòng của hắn đột nhiên căng lên như dây cung.
Toàn thân run lên.
Hắn quay đầu nhìn về cây cầu treo ở một bí cảnh Long Môn khác, nơi ấy. . . Dường như có linh khí bàng bạc mơ hồ hóa thành vòng xoáy gió lốc.
Hắn đôi mắt trợn to, con ngươi thít chặt, nắm chặt nắm đấm.
Trong lòng tràn ngập sự không cam lòng.
Là ai. . .
Đi trước hắn một bước, đột phá vào Thể Tàng cảnh? !