TRUYỆN FULL

[Dịch] Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 131: Ngay cả Nghê Ngọc cũng có phong thái như vậy.

Người dịch: Duy Cường

Ban đêm, trên bầu trời hiện đầy ánh sao, phát ra từng tia sáng lấp lánh, như những bụi hoa đang tranh nhau khoe sắc, tỏa ra vẻ mỹ lệ đến cực hạn.

Chòm mây dày đặc tán đi, vầng trăng xuất hiện như một thiếu nữ ngượng ngùng, khắp đất trời như được dát lên một tầng lụa mỏng màu bạc, làm cho cảnh đêm thêm mấy phần lung linh huyền ảo.

Thiếu nữ đang từ bên trong Long Môn đi ra, dường như một đóa hoa cúc nở rộ trong mùa thu, đẹp đẽ nhưng lạnh lùng cao ngạo.

Trong nội tâm, Ngưng Chiêu cực kỳ kích động, thế nhưng trên nét mặt không có vẻ gì biểu hiện, dù cho đột phá đến Thể Tàng cảnh, trên gương mặt nàng vẫn mang theo vẻ lạnh lùng đến mức cao ngạo như thường ngày.

Bước chân chậm rãi di động trên mặt hồ, gió đêm thổi lất phất, làm tà váy dài của nàng nhẹ nhàng bay múa.

Người ở chung quanh đột nhiên cảm thấy, trong không khí có một luồng áp lực bắt đầu lan tràn ra.

Đó là cảnh giới áp bách.

Trên người Lữ Động Huyền, bạch y bay phần phật, sợi dây chuyền vàng cực lớn trên cổ, được ánh trăng chiếu đến, bộc phát ra hào quanh lấp lánh.

Một luồng khí tức mạnh mẽ từ trên thân Ngưng Chiêu tỏa ra, làm cho hắn có cảm giác nghẹt thở.

Cảnh giới thứ nhất của tu hành giả, Khí Đan cảnh.

Cảnh giới thứ hai, Thể Tàng.

Ngưng Chiêu bây giờ, chính là Thể Tàng cảnh.

Lữ Mộc Đối đem cây gậy trúc gõ trên mặt đất, hàm râu tung bay, sắc mặt đỏ bừng, kinh ngạc há to miệng, lộ ra hàm răng bị thiếu mấy chiếc răng cửa .

Linh khí trong cơ thể hắn, dưới sự ảnh hưởng bởi khí tức của Ngưng Chiêu, thế mà có vẻ hơi rung chuyển, có mấy phần không thể khống chế.

Phảng phất đang đối diện một tòa núi cao, không thể vượt qua!

Cảm giác này...

"Áp bách về mặt cảnh giới của tu hành giả?"

Lữ Mộc Đối hít sâu một hơi.

Ngưng Chiêu đạp trên mặt hồ đi tới, bởi vì vừa đột phá, nàng không thể hoàn mỹ khống chế sức mạnh của bản thân.

Dưới chân nàng, linh khí vận chuyển, làm mặt hồ nổ lên từng cột sóng cao đến mấy trượng.

"Công tử."

Ngưng Chiêu đè xuống kích động trong lòng, đi tới trước mặt của Lục Phiên, khẽ khom người thi lễ.

Lục Phiên mỉm cười, cong ngón tay búng ra, một sợi linh khí bỗng nhiên xuất hiện, chui vào trong cơ thể Ngưng Chiêu.

Làm cho linh khí trong cơ thể nàng, vốn đang xao động khó mà khống chế, lập tức ổn định lại.

"Đi đường khó, đường tu hành càng khó hơn."

"Thiên phú cũng không phải là yếu tố duy nhất mang tính quyết định, một trái tim thẳng tiến không lùi, kiên định không thay đổi mới là then chốt."

"Nếu như nội tâm yếu ớt, dù cho thiên phú yêu nghiệt như thần ma, cuối cùng cũng sẽ bị tu hành giả tâm tính kiên định, thẳng tiến không lùi từng bước vượt qua, đạp xuống dưới chân."

Âm thanh của Lục Phiên vang lên, giọng nói chậm rãi, nhưng từng câu từng chữ dường như từng tia chớp chiếu rọi nội tâm của Ngưng Chiêu.

Một làn gió nhẹ nhàng thổi qua, làm y phục cùng tóc mai của hắn lất phất bay lên, dưới ánh trăng, thân hình của hắn phảng phất sáng lên, thoạt nhìn có mấy phần tiên khí.

Ngưng Chiêu ngơ ngẩn nhìn, trên gương mặt tràn đầy máu tươi bỗng toát ra một nụ cười.

"Vâng."

Lục Phiên gật đầu.

Hắn giơ tay lên, một luồng linh khí màu xanh hội tụ thành một viên cầu, lơ lửng trong lòng bàn tay của hắn.

Cánh tay của Lục Phiên nhẹ nhàng quét qua.

Viên cầu linh khí liền chui vào mi tâm của Ngưng Chiêu, biến mất không còn bóng dáng.

Lục Phiên truyền cho nàng phương pháp tu hành của Thể Tàng cảnh.

"Thể Tàng cảnh, rèn luyện ngũ tạng, khai phá tiềm năng trong cơ thể con người, khiến cho ngũ tạng lột xác, đây là một bước cực kỳ then chốt trong quá trình rút đi phàm thân, Thể Tàng luyện đến cực hạn, liền có thể sinh ra thuộc tính linh khí, ví dụ như tâm sinh hỏa, phổi sinh kim, tỳ sinh thổ... Linh khí có thuộc tính, sức chiến đấu sẽ nâng cao một bậc, mặc dù không đến mức dời sông lấp biển, nhưng so với người bình thường, cũng có thể nói là kinh thế hãi tục."

Lục Phiên nói.

Tinh thần của Ngưng Chiêu vẫn còn đang đắm chìm trong phương pháp tu luyện của Thể Tàng cảnh, nội tâm mơ hồ có chút chờ mong.

Lục Phiên cũng không cắt đứt sự lĩnh hội của nàng.

Khám phá rõ ràng phương pháp tu hành của Thể Tàng cảnh, cực kỳ trọng yếu, dù sao đây là quá trình đặt nền móng, nếu căn cơ xuất hiện sai lầm, làm sao có thể xây dựng nên lầu cao vạn trượng?

Bên trên Long Môn, lúc này, tiểu Hoàng Giao cũng hoàn thành lột xác, nhờ hấp thu linh khí khi Ngưng Chiêu đột phá tụ tập tới, Tiểu Hoàng Giao một lần bước vào cấp độ Thiên Long chủng.

Lục Phiên cũng cảm giác rất hài lòng, Tiểu Hoàng Giao càng ngày càng oai phong, dáng người trở nên thon gọn, đặc biệt là đôi cánh thịt, mỗi lần vỗ phảng phất như có thể tạo nên cuồng phong.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Lục Phiên.

Thân hình của Tiểu Hoàng Giao trên Long Môn trở nên thẳng tắp, đôi cánh thịt không ngừng phe phẩy, dường như đang đối với Lục Phiên lấy lòng.

Lục Phiên cũng nhịn không được nở một nụ cười, ấu long này, rất ngoan ngoãn.

Tinh thần hắn khẽ động.

Cái chén đang chứa đầy máu của Hắc Long, đột nhiên xuất hiện, trôi lơ lửng trước mặt của Lục Phiên.

Thân thể của Tiểu Hoàng Giao lập tức cứng đờ, sau khi cảm nhận được trong chén tràn đầy khí tức của Giao Long, vội vàng dùng hai cánh che kín đôi mắt.

Lục Phiên hướng về phía Nghê Ngọc đang ở xa xa vẫy tay.

"Nồi tới."

Lục Phiên nói.

Nồi đen lập tức bay đến bên người Lục Phiên.

May mắn Nghê Ngọc thường xuyên luyện đan, trên đảo dự trữ không ít thảo dược, Lục Phiên cũng không cần phải đi mua sắm.

Hắn hái mấy cánh hoa cúc, làm mấy cây linh cúc lắc lư trái phải.

Lục Phiên tập trung tinh thần đem mấy cánh hoa cúc, long huyết cùng thảo dược dồn dập bỏ vào trong nồi đen.

Sau đó, cong ngón tay búng ra.

Một tia linh khí chui vào dưới đáy nồi, bắt đầu bốc cháy, nhiệt độ nhanh chóng tăng lên, đem đáy nồi đen đốt đến đỏ bừng.

"Công tử... Đang luyện đan à?"

Nghê Ngọc lau nước miếng trên khóe miệng, hỏi.

Thân hình Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên Thiên Nhận Y, ánh mắt liếc nhìn nàng, gió hồ thổi qua, làm tay áo dài của hắn nhẹ nhàng tung bay.

Đã biết còn cố hỏi?

Lục Phiên không trả lời nàng, đem đầu xoay qua một bên, tiếp tục luyện đan.

Quá trình luyện chế Long Huyết đan so với Tụ Khí đan phức tạp hơn rất nhiều.

Nghê Ngọc đứng đằng xa, từ trong túi vải bên hông lấy ra một viên Tụ Khí đan, nhanh chóng bỏ vào trong miệng, giống như nhai đường đậu nuốt xuống.

Đám người Lữ Động Huyền, Lữ Mộc Đối nhìn thấy, khóe miệng hơi co giật.

Đem cực kỳ quý giá Tụ Khí đan xem như đường đậu ăn, cũng chỉ có nha đầu này có thể làm được.

Nhưng mà, bọn hắn cũng không có cách nào, ai kêu Nghê Ngọc có thể luyện chế Tụ Khí đan?

Đan dược do chính nàng luyện, dù cho chấm tương ăn, bọn hắn cũng không thể nói cái gì.

Thời gian luyện chế Long Huyết đan cũng không quá lâu, dù sao, Lục Phiên đem linh khí xem như mồi lửa để đốt.

Rất nhanh, long huyết trong nồi bắt đầu bốc hơi, có khói đen mờ mịt tỏa ra.

Đó là lệ khí của Hắc Long, cùng với oán khí do không cam lòng tạo nên.

Dù sao, đổi thành bất kỳ ai, vô duyên vô cớ bị chém một đao trên mông, lấy nguyên một chén máu, cũng đều sẽ có oán khí.

Đông đông đông...

Bên trong nồi đen.

Tiếng nổ do có đồ vật va chạm kịch liệt dẫn đến, như mưa rào mùa hạ, vang lên liên tục không ngừng.

Nghê Ngọc càng ngày càng tò mò, bởi vì nàng ngửi được mùi thơm đậm đặc đến cực độ tràn ngập trong không khí.

Có chút giống... Mùi vị của canh miến bổ huyết!

Ánh mắt của Nghê Ngọc sáng lên.

Cuối cùng.

Trong nồi trở nên yên lặng.

Lục Phiên phất tay áo.

Nồi đen lập tức rơi xuống đất.

"Tiểu Nghê đem Long Huyết đan bên trong lấy ra."

Lục Phiên nói.

"Vâng."

Nghê Ngọc vội vàng lên tiếng, hấp tấp hướng về phía nồi đen chạy tới.

Cũng không quan tâm nhiệt độ bên trong vẫn còn nóng, một bên "Xuy xuy" thổi hơi nóng, sau đó, lấy một cái túi vải, đem toàn bộ đan dược có màu đỏ như máu bỏ hết vào trong đó.

"Công tử, tổng cộng thu được mười tám viên đan dược."

Gương mặt nhỏ của Nghê Ngọc đỏ bừng vì hưng phấn, cấp tốc đi tới trước người của Lục Phiên, đem túi vải đưa cho hắn.

Lần này nàng nhưng không có ăn vụng, không có sự đồng ý của Lục Phiên, nàng không dám đụng vào.

Nếu dám chạm đến, e rằng sẽ bị công tử đánh chết.

Lục Phiên dùng tay ước lượng cái túi một chút, sau đó lấy ra một viên đưa tới trước mắt xem xét cẩn thận, chỉ thấy, đan dược mang theo màu đỏ như máu, trên đó có từng sợi hoa văn giống như hình từng con giao long đang bay lượn, tổng cộng có ba sợi...

Nhất phẩm tam vân đan!

Bởi vì dùng nguyên liệu chính là máu của Hắc Giao, nên Long Huyết đan này chỉ có thể tính là nhất phẩm.

Nếu đổi thành máu của Thiên Long, tăng thêm một chút dược liệu cao cấp, luyện ra sẽ là nhị phẩm đan, cấp độ của Thiên Long càng cao, chất lượng của huyết dịch càng tốt, luyện chế ra đan dược phẩm cấp càng cao.

Nhất phẩm tam vân đan, chất lượng có thể xem như là rất tốt rồi.

"Cho Thiên Cơ các một viên, tiểu Song một viên, còn lại đem đưa qua cho phụ thân ta."

Lục Phiên nói.

Nghê Ngọc: "A?"

Lông mày của Lục Phiên hơi nhảy lên, quét mắt liếc nhìn nàng, "A cái gì?"

"Công tử..."

“Như vậy đã chia xong? Ngài không cho Ngưng tỷ một viên sao? Nàng khó khăn lắm mới đột phá, còn có Y Nguyệt tỷ, ngài nhìn nàng tu luyện khắc khổ như vậy, còn có tiểu tỳ, luyện đan vất vả như vậy."

Nghê Ngọc nói.

Lục Phiên dựa lưng vào xe lăn.

"Ngươi muốn có thể lấy một viên, nhưng mà, Ngưng Chiêu, Y Nguyệt các nàng thì không cần, nồng độ linh khí bên trong khí đan cao, luyện hóa Long Huyết đan cũng không có bao nhiêu chỗ tốt, chỉ lãng phí đan dược."

Thiên Nhận Y tự động chuyển hướng, xe lăn màu bạc ở trong đêm tối như một vầng trăng sáng, bạch y của Lục Phiên tung bay phần phật trong gió, lộ ra mấy phần tiêu sái.

Xe lăn hướng về lầu hai của tòa nhà Bạch Ngọc Kinh chậm rãi di động.

Thân hình của Lục Phiên rất nhanh khuất dần trong bóng đêm.

Con mắt của Nghê Ngọc hưng phấn đến mức híp lại thành hình trăng lưỡi liềm.

Nàng vui sướng hài lòng lấy một viên Long Huyết đan, vứt cho Lữ Động Huyền.

Trái tim của Lữ Động Huyền run rẩy một hồi, vội vàng đón lấy, cẩn thận dùng vạt áo lau lau mấy lần, sau đó cất kỹ.

Nghê Ngọc lại chạy đến bên người Nhiếp Song đang luyện quyền dưới bóng mấy cây linh cúc, lấy ra một viên Long Huyết đan đưa cho hắn.

Sau đó, nàng cố gắng chịu đựng lấy nỗi khổ vì say sóng.

Tìm một chiếc thuyền nhỏ.

Bò lên trên thuyền, vui vẻ lấy một viên Long Huyết đan, không kịp chờ đợi cho vào trong miệng.

Đan dược vừa vào miệng, cắn một cái liền vỡ nát.

Khóe miệng nàng chép chép mấy lần, hai đầu lông mày hơi nhíu lại.

"Thiếu một cái... Vỏ bọc đường."

Nghê Ngọc nói thầm.

Lời nói vừa xong.

Đan dược vừa vào bụng, trong nháy mắt liền biến thành một luồng hơi nóng, linh khí bên trong khí đan của nàng giống như được gia nhập chất xúc tác, lập tức sôi trào lên.

Con mắt của Nghê Ngọc híp lại chỉ còn một đường nhỏ.

Nàng mím môi, nhếch mông lên.

Một luồng khí nóng tựa như tiếng rồng gầm từ dưới mông nàng dâng lên.

Chiếc thuyền nhỏ phảng phất như được gia nhập động lực cực kỳ to lớn, cuốn lên rất nhiều nước hồ, hóa thành từng cơn sóng bạc nhanh chóng lao ra, kèm theo tiếng hét của Nghê Ngọc, giống như trở thành một viên sao băng lớn nhất trong bầu trời đêm.

...

Trên lầu hai của tòa nhà Bạch Ngọc Kinh.

Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên xe lăn, sát vào lan can.

Nghe tiếng kêu thảm thiết của Nghê Ngọc vang lên bên tai, không khỏi lắc đầu.

Long Huyết đan chính là đan dược dùng để đặt nền móng, linh khí bên trong khí đan càng ít càng tốt.

Linh khí quá nhiều, tạo ra phản ứng càng lớn.

Nghê Ngọc ăn nhiều Tụ Khí đan như vậy, bây giờ lại thêm một viên Long Huyết đan...

Ngón tay của Lục Phiên nhẹ nhàng gõ vào trên lan can điêu khắc hoa văn.

Hắn đón gió mà ngồi, ánh mắt nhìn sóng nước lấp lánh trên mặt hồ, cảm nhận mây tụ mây tan.

Tinh thần dâng trào, đem ba mươi điểm thuộc tính tự do chuyển hóa làm linh khí.

Trước mắt hiện ra một dòng thông báo của hệ thống.

"Linh khí dự trữ đã đạt đến hạn mức cao nhất của tầng 2, một nghìn sợi, có thăng cấp hay không?"

Động tác gõ lan can của Lục Phiên đột ngột dừng lại.

Khóe miệng hơi nhếch lên.

...

Lục Trường Không đang chấp hai tay sau lưng, nhàn nhã đi dạo ven bờ Bắc Lạc hồ, từ hàng cột bằng đá bạch ngọc bắt đầu, gió đêm thổi nhẹ, không khí mát mẻ làm tinh thần của hắn trở nên cực kỳ thư thái.

Hắn nhìn về phía Hồ Tâm đảo, mơ hồ nhìn thấy hòn đảo nằm ở giữa hồ bị sương mù bao phủ.

La Nhạc chậm rãi đi theo bên cạnh Lục Trường Không, bàn tay nắm chặt chuôi đao.

"Lão La à, La Thành dẫn binh xông Long Môn, kết quả như thế nào?"

Lục Trường Không hỏi thăm.

"Vào Long Môn tám trăm người, thương vong gần ba trăm, có thể ngưng khí thành công, chỉ có mười một mười hai người."

La Nhạc cảm thán nói.

"Trở thành tu hành giả, cũng không dễ dàng như chúng ta nghĩ."

"Việc này, cần dựa vào thiên phú."

La Nhạc nói.

Lục Trường Không khẽ vuốt cằm: "Muốn thành võ giả đều muốn xem thiên phú, đừng nói trở thành tu hành giả..."

Bỗng nhiên.

Hai hàng lông mày của Lục Trường Không hơi nhảy lên.

Hắn quay đầu nhìn về phía mặt hồ.

Đã thấy bọt nước màu trắng như một con Bạch Long trong đêm tối nhanh chóng bay tới.

Ánh mắt của Lục Trường Không ngưng lại, liền nhìn thấy phía trước làn sóng bạc là một chiếc thuyền con.

Trên thuyền, một thiếu nữ nhỏ bé đang mím môi, đầu tóc bay tán loạn, sau lưng có sóng khí bống bềnh khiến cho tà áo bay phần phật.

La Nhạc nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi kinh ngạc, cảm thán nói.

"Không hổ là tỳ nữ của Lục thiếu chủ, ngay cả nha đầu Nghê Ngọc này cũng có phong thái như vậy."

Hai hàng lông mày của Lục Trường Không hơi giãn ra.

Tại sao... Luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.