Chương 133: Đường Hiển Sinh vào kinh thành.
Tây quận, Đông Diễn giang.
Lạc Mính Táng được bọc bởi một tấm quần lụa mỏng, ngón tay mảnh khảnh của nàng chét dược cao rồi bôi lên vết thương của Hạng Thiếu Vân.
Còn Hạng Thiếu Vân thì ngồi ngay ngắn trong đại trướng, lột y phục ở trên người, làm cho cơ thể đâu đâu cũng có vết thương của hắn bị lộ ra, có vết thương còn dữ tợn đáng sợ nữa, vẫn đang còn thấm lấy giọt máu.
Những vết thương này là do chiến đấu với nam nữ khói tím mà lưu lại.
Ngoại trừ có những vết thương hơi chút mới ra, thì còn có vô số vết sẹo to nhỏ.
Lạc Mính Tang có hơi đau lòng khi nhìn các vết sẹo này, ngón tay thon dài cùng trắng trẻo của nàng nhẹ nhàng chạm vào đó.
Không có người tình cờ thành công.
Sau lưng thành công, chính là nỗ lực mà người thường khó có thể tưởng tượng được.
Dù cho hạng người yêu nghiệt như Bá Vương cũng không ngoại lệ.
Hạng Thiếu Vân không màng tới, hắn xem mật tín ở trong tay.
Sau khi tẩy vết thương cho Hạng Thiếu Vân xong, Lạc Mính Tang nâng váy lên, đi tới một góc trong lều, lấy cây đàn dài ra, ngồi xếp bằng, để đàn trên đùi, tay ngọc của nàng khẽ gảy, tức khắc, tiếng đàn du dương vang vọng mà lên.
Hạng Thiếu Vân nghe lấy, trên khuôn mặt hiện ra nét nhu hòa.
Hắn cực kỳ ưa thích tiếng đàn mà Lạc Mính Tang đánh, tiếng đánh để hắn quên đi tất cả phiền não, vô ưu vô lự.
Hạng Thiếu Vân chồng mật tín trong tay lại, hai mắt nhắm nghiền, lắng nghe tiếng đàn.
“Đường Hiển Sinh, cái con rùa già vạn năm kia đi vào Đế Kinh…Kẻ đến không thiện.”
“Đây là chuẩn bị liên hợp lại với tiểu hoàng đế, diệt trừ Bắc quận Tây quận sao?”
“Cái lão già khốn kiếp này…Sức lực từ đâu tới?”
Bá Vương nhắm mắt suy tư, tuy nhiên, suy tư hơi lâu, thì khóe miệng của hắn cong lên.
“Có bản lĩnh thì tới, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, dũng sĩ Tây Lương của ta, thì sợ gì đánh một trận!?”
Bắc quận.
Vẻ mặt của Đạm Đài Huyền trở nên cực kỳ khó coi.
Thất bại đau đớn ở bên trên Bất Chu phong khiến cho hắn vừa giận vừa thương xót.
Giận là…ba vạn đại quân mà hắn suất lĩnh, chắc chắn có thể chiếm lĩnh được Dưỡng Long địa ở Bất Chu phong, kết quả là bị một tên đạo sĩ thúi ngăn cản, còn bị cú lườm mắt của con Long chủng kia khiến cho toàn quân chết hơn phân nửa.
Lòng của hắn đang rỉ máu.
Buồn chính là, hắn Đạm Đài Huyền tựa như là vật cách điện với tiên duyên vậy, dường như tất cả tiên duyên đều không có quan hệ gì đến hắn cả.
Chẳng lẽ đời này, đã định trước hắn không có được tiên duyên?
Dựa vào cái gì?
Hắn đã đắc tội chỗ nào của tiên nhân rồi!?
Vải mành trong đại trướng bị xốc lên, Mặc Bắc Khách chậm rãi đi vào, bên người còn có Mặc Củ đang cầm quạt lông, đầu đội luân cân.
“Thái thú.”
“Tiên duyên đã có chữ duyên, vậy thì tất nhiên không cần quá để ý được và mất.”
Mặc Bắc Khách nói.
Đạm Đài Huyền liếc mắt nhìn Mặc Bắc Khách, vẻ mặt có hơi hòa hoãn, nói: “Cự tử, ngươi không hiểu.”
“Cái loại cảm giác bị tử vong để mắt tới, cái loại mấy lần đối mặt với tiên duyên mà không thể lấy được, ngươi không hiểu…”
Đạm Đài Huyền lắc đầu.
Toàn bộ thiên hạ đều đang thuế biến, mà hắn vẫn dậm chân tại chỗ, lúc mà hắn không đạt được tiên duyên, thì cái loại cảm giác biệt khuất kia, rất dễ dàng khiến cho người ta điên dại.
“Đế kinh có Long Môn, Nam quận có Long Môn, Tây quận cũng có Lông Môn, các thế lực lớn ở thiên hạ đều có Lông Môn, mà ta…Có Long Môn nhưng chỉ có thể nhìn mà không thể lấy.”
“Chuyện này…đúng là có hơi bi thảm.” Mắc Bắc Khách vuốt ve râu dài, nói.
Bờ môi của Đạm Đài Huyền có hơi lúng túng một chút.
“Thái thú, vào tờ mờ sáng ngày hôm nay, Thái thú Nam quận Đường Hiển Sinh đã ra roi thúc ngựa vào Đế Kinh…Thuộc hạ phỏng đoán, tên này là muốn liên hợp lại với Đại Chu, tiêu diệt Tây quận cùng Bắc quận.”
Mặc Củ nói.
“Liên hợp? Cái tên chó má Đường Hiển Sinh này, cái con rùa già vạn năm, nếu nói ai sợ chết nhất trong thiên hạ, thì đó chính là hắn.”
“Nam quận cực kỳ màu mỡ, có thể xưng phú khả địch quốc, có bực vốn liếng này, bảo hắn không có lòng muông dạ thú, ai mà tin?”
Đạm Đài Huyền đập bàn, nói.
Mặc Bặc Khách khẽ vuốt cằm: “Đường Hiển Sinh không tầm thường, con người này vô cùng xảo trá, tâm tư kín đáo, tuyệt không phải hạng người bình thường.”
“Huống hồ, bên trong Chư Tử Bách Gia, Đạo tông cùng Kiếm phái đều nằm trong phạm vi Nam quận, Đạo tông Chư tử Tạ Vận Linh thì lão hủ có biết, người này không phụ thuộc vào Nam quận, thế nhưng, Kiếm phái Chư tử thì nói không chừng.”
‘’Kiếm phái có dã tâm…Tương trợ Nam quận, khiến cho Nam quận vốn đang là mãnh hổ, lại mọc thêm cánh.’’
Đạm Đài Huyền siết chặt nắm đấm lại, nói: “Hừ!”
‘’Nếu như hắn dám tới, bản Thái thú nhất định khiến cho hắn có đi mà không có về.’’
Đạm Đài Huyền lắc đầu: ‘’Thái thú, chớ có hành động theo cảm tính.’’
‘’Nam quận rất mạnh, với lại, Nam quận có Long Môn, bọn hắn nắm giữ Long Môn, không chỉ có như vậy thôi đâu…’’
‘’Du hiệp của Mặc gia ta vừa dò xét được một chuyện cực kỳ đáng sợ.’’
Mặc Củ cùng Đạm Đài Huyền đều sững sờ.
Chuyện mà có thể làm cho Mắc Bắc Khách cảm nhận được đáng sợ, có thể là cái gì ?
Khuôn mặt của Mặc Bắc Khách bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.
“Cái tên Đường Hiển Sinh này…đã từng mật hội cùng với man nhân Đại Tế Ti ở Nam Man.”
Lời nói vừa ra.
Toàn bộ đại trướng đều lạnh ngắt như tờ.
Con ngươi của Đạm Đài Huyền thịt chặt lại.
Mặc Củ thì siết chặt quạt lông.
“Cái tên chó chết này! Làm sao mà hắn dám!?”
“Không phải tộc ta, trong lòng ắt nghĩ khác! Hắn dám can đảm cấu kết cùng dị tộc, con chó đáng chết!”
Âm thanh của Đạm Đài Huyền tựa như lôi đình rền vang, không ngừng giận dữ đùng đùng đi qua đi lại bên trong đại trướng.
“Đây là nội loạn ở Đại Chu ta, dù cho đến tuyệt cảnh, dù cho Bắc quận bại đến nỗi chỉ còn một người, thì ta cũng sẽ không ra lệnh cho bất kỳ một binh một tốt nào ở Thiên Hàm quan, bởi vì ta biết, một khi thiếu đi sự thủ hộ của Thiên Hàm quân, những cái tên châu chấu Tây Nhung kia sẽ điên cuồng xé đi máu thịt của chúng ta!”
“Nội đấu là thuộc về nội đấu, há có thể liên luỵ dị tộc!”
Đạm Đài Huyền chấn động không thôi.
Nam Man, Đông Di, Tây Nhung, Quỷ Phượng, còn có vương triều Khổng Tước, đây chính là Ngũ Hồ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Đại Chu, muốn xâm lấn Đại Chu, chiếm lấy thiên hạ.
Đạm Đài thế gia của hắn vẫn đời đời chống cự Tây Nhung, chết rất nhiều hào kiệt, chết rất nhiều nam nhi, nhi tử của Đạm Đài Huyền hắn cũng đã chết nhiều đứa, cho nên, hắn đối với hành vi cấu kết Hồ nhân, cực kỳ thống hận.
“Thái thú bớt giận, tin tức này chỉ xem như là tin đồn thất thiệt, còn chưa hoàn toàn kết luận được.”
Hồi lâu sau, âm thanh của Mặc Bắc Khách chậm rãi vang lên.
Đại trướng chợt trở nên yên lặng.
Đế kinh.
Một tờ mật tín được bồ câu đưa tin vào Hoàng thành.
Một vị tiểu thái giám cầm mật tín lên, cất bước mà đi, bước qua Cửu Chiết kiều bằng đá xanh, đi tới bên người Vũ Văn Tú.
Lúc này, Vũ Văn Tú đang mang theo thùng gỗ, trong thùng là từng khối thịt tươi đang chảy máu, hắn kéo tay áo long bào lên, cầm một khối thịt tươi đẫm máu rồi ném xuống ao xanh biếc.
Hắc Giao xoay tròn mà lên, một ngụm liền nuốt thịt tươi.
“Nói.”
Tựa hồ cảm giác được tiểu thái giám đang hoảng sợ ở phía sau lưng, Vũ Văn Tú không hề quay đầu lại, thản nhiên lên tiếng.
“Bệ hạ, có mật tin truyền đến, Nam quận Thái thú Đường Hiển Sinh tự minh đến Đế Kinh, mang theo lễ lớn, muốn quy thuận Đại Chu.”
Tiểu thái giám vội vàng nói.
“Ồ?”
Động tác trong tay của Vũ Văn Tú chợt ngừng lại, đem thùng gỗ đưa cho thái giám ở bên người.
Hắn dùng miếng vải đen lau đi vết máu trên tay, nhận lấy mật tín trong tay của tiểu thái giám.
“Cái lão hồ ly Đường Hiển Sinh này, chồn chúc tết cho gà là không có lòng tốt a.”
Vũ Văn Tú nheo mắt lại.
“Trẫm nghe nói hắn xây dựng cái gì đó, gọi là Nam Phủ quân…Dã tâm thật lớn, tuy nhiên, lão già này vào Đế Kinh, là vì muốn yêu cầu hợp tác?”
Vũ Văn Tú không ngốc, hắn nhìn xem mật tin, rồi suy tư rất nhiều.
Không thể không nói, sau khi Vũ Văn Tú trải qua chuyện Triệu Khoát phản loạn, thì đã trưởng thành rất nhiều.
Nếu như là trước kia, hắn sẽ không suy nghĩ nhiều mà ngay lập tức đi thỉnh quốc sư, còn bây giờ, hắn lại học được cách suy nghĩ trước.
Bởi vì, việc phản loạn đã khiến cho hắn hiểu rằng, rất nhiều chuyện, hắn chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.
Có lẽ đây chính là thứ mà quốc sư muốn dạy hắn.
“Hợp tác?”
“Diệt Bắc quận, bình Tây Lương?”
Sau đó, Vũ Văn Tú cười cười.
“Lệnh cho Giang tướng quân chuẩn bị cẩn thận, nghênh đón Đường thái thú.”
Tiểu thái giám khẽ giật mình.
Vũ Văn Tú không thấy lời nói của mình được đáp lại, ánh mắt của hắn bèn chuyển xuống thân của tiểu thái giám, mang theo cảm giác áp bạch nhàn nhạt.
Ngay lập tức, tiểu thái giám cảm thấy thân thể của mình lạnh buốt, trong đôi mắt mang theo vẻ hoảng sợ, vội vàng đáp:
“Vâng.”
Ánh mặt trời treo cao trên bầu trời màu xanh thẳm, mây trắng ung dung dập dờn.
Xích Luyện mặc một thân váy dài, xẻ tà tới tận bắp đùi, trong lúc di chuyển, bắp đùi trắng noãn như ẩn như hiện, người đi đường trên phố dài Bắc Lạc, không ngừng ghé mắt.
Bạch Thanh Điểu cõng cái sọt, ôm gà con Tiểu Phượng Nhất đi theo bên người Xích Luyện.
Ánh mắt của người chung quanh khiến cho nàng rất mất tự nhiên.
Hai người đi đến một bên bến tàu Bắc LẠc.
Dáng người xinh đẹp của Xích Luyện đứng lặng lại, ngắm nhìn Hồ Tâm đảo được bao phủ bên trong mây khói mông lung, nàng hít sâu một hơi.
“Thanh Điểu, đợi lát nữa đi lên Hồ Tâm đảo, nhất định phải cung kính.”
Xích Luyện căn dặn, nói.
“Xích Luyện tỷ, ngươi đã dặn dò mười lần rồi, ta nghe đến phát ngán.”
Bạch Thanh Điểu dẫn Tiểu Phương Nhất, nói.
Xích Luyện khẽ gật đầu.
Sau đó, đi về hướng một chiếc ngư thuyền.
Ban đầu, khi Xích Luyện nói là muốn lên Hồ Tâm đảo, lão tẩu bên trên ngư thuyền từ chối ngay.
Hồ Tâm đảo, ai mà dám lên.
Đây chính là nơi ở của tiên nhân thiếu chủ, cấm địa Bắc Lạc thành.
Lục thiếu chủ cho phép bọn hắn đánh cá ở Bắc Lạc hồ cũng đã hết sức nhân từ, ai dám lên đảo quấy rầy?
Dù cho Xích Luyện lấy ra thỏi bạch ngân lớn nhất, cũng không thể đả động được ngư dân.
Cuối cùng, Xích Luyện tiêu hai thỏi bạch ngân để mua ngư thuyền, tự mình chống thuyền lên đảo, lão tẩu cũng không có từ chối nữa, vui vẻ lấy bạch ngân cùng với cần câu rời đi.
“Lên thuyền.”
Xích Luyện nhìn về phía Bạch Thanh Điểu, nói.
Bạch Thanh Điểu cõng một cái sọt gà con, nhảy lên ngư thuyền.
Dù sao thì Xích Luyện cũng là võ nhân, nàng nắm lấy sào thuyền, đột nhiên đánh xuống, thuyền đánh cá liền bắn bay ra.
Bạch Thanh Điểu ngồi trên mũi thuyền, Tiểu Phượng Nhất ló cái đầu từ bên trong vạt áo ở ngực nàng ra, cánh nhỏ uỵch lấy, nó cảm nhận được linh khí trên hồ, há môn phát ra tiếng kêu to ‘líu ríu’.
Bạch Thanh Điểu xoa xoa bóp bóp Tiểu Phượng Nhất một cái, tò mò nhìn sương mù dày quanh quẩn ở xung quanh.
Ngư thuyền ung dung lái vào trong làn sương mù dày đặc, mọi vật xung quanh đều trở nên yên tĩnh giữa làn sương mù này.
Lông tơ toàn thân Xích Luyện dựng thẳng, có chút khẩn trương.
Bắc Lạc Hồ Tâm đảo, đây là chỗ ở của thần bí khó lường Bắc thiếu chủ.
Nghe đồn là nhân vật cấp Chư tử xông vào cũng có đi mà không có về.
Thuyền nhỏ ung dung chạy.
Bỗng nhiên, bên dưới dáy thuyền, tựa hồ có đồ vật khủng bồ lướt nhanh qua.
Làm cho những con du ngư ở trong nước chạy tán loạn.
Trong lòng Xích Luyện giật mình, động tác chống sào thuyền cứng đờ lại.
Nàng thò đầu ra nhìn một cài.
Lại không thấy rõ đồ vật dưới nước.
Bạch Thanh Điểu cũng nuốt nước miếng một cái, nàng nắm chặt Tiểu Phượng Nhất lại, chậm rãi thò đầu ra.
Nước hồ xanh xiếc dồn dập gợn sóng.
Một con cá bơi tương đối to lớn phun nước trên mặt hồ.
Gánh nặng trong lòng Bạch Thanh Điểu chợt được giải khai.
Nhưng mà, trong lòng chỉ vừa mới thư giãn.
Trong nháy mắt, con cá bơi kia vung cái đuôi ra, chỉ còn lại vô số gợn sóng lan tràn.
Một đoàn hắc ảnh thuận theo đáy hồ mà bắt đầu phong to ra.
Oanh!
Bọt nước bắn tung tóe lên, một sinh linh được che phủ bởi lân mịn, tai cùng với vảy được bao phủ bởi một vòng màu vàng, nó thò đầu ra, râu dài tung bay, trong lỗ mùi phun hơi nóng.
Bạch Thanh Điểu sợ ngây người.
Tiểu Phượng Nhất trong tay nàng cũng bị hù đến nỗi phao câu gà thít chặt lại.
Lông tơ của Xích Luyện cũng dựng thẳng lên, nàng rủ tay xuống, lấy thanh dao găm từ phía bẹn đùi ra, đem thân thể bị hù đến không thể động đậy của Bạch Thanh Điểu kéo về phía sau .
Còn nàng thì nhìn chòng chọc vào sinh linh có khí tức cực kỳ khủng khiếp kia.
“Tiểu Ứng Long, chớ có hù người khác.
Bỗng nhiên.
Một giọng ôn hòa cùng nho nhã truyền ra từ chỗ sâu bên trong Hồ Tâm đảo, xuyên thấu qua màn sương dày đặc, tựa như là quanh quẩn bên tai Xích Luyện.
Sau một khắc, một cỗ sức hút bỗng nhiên bắn ra.
Tiểu Phượng Nhất đang ở trong tay Bạch Thanh Điểu, lập tực bị sức hút khổng bố cho hút đi.
“Tức!?”
Tiểu Phượng Nhất sợ hãi, nó liều mạng vỗ cánh, tuy nhiên, nó vỗ cánh càng nhanh, lại càng bay về hướng bên trong Hồ Tâm đảo.
Cuối cùng, Tiểu Phượng Nhất lưu lại một tiếng ‘Tức’ thê lượng đến cực hạn.
Phảng phất như là sinh tử ly biệt với Bạch Thanh Điểu.
Sau đó, biến mất khỏi làn sương mù dày đặc ở trong Hồ Tâm đảo.