TRUYỆN FULL

[Dịch] Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 142: Các ngươi chỉ có một cơ hội để ra chiêu.

Mưa, càng lúc càng lớn.

Dần dà, giữa thiên địa dường như trở nên hoàn toàn mơ hồ, hạt mưa trút xuống mặt đất, tan vỡ rồi bốc hơi nước lên, giống như là một lớp màn che, che đậy cả đất trời.

Bên ngoài Bắc Lạc thành.

Nước mưa bị xe ngựa chạy ngang qua.

Trong xe ngựa, vẫn còn nét tĩnh mịch như trước.

Xe ngựa của Mặc Bắc Khách cùng với xe ngựa của quốc sư Khổng Tu, đối lập với nhau ở phía xa xa, cả hai đều thấy lẫn nhau, nhưng lại không tiếp xúc với nhau.

Thanh ngưu đạp lên mặt đất, khiến cho bọt nước văng cao ba thước, Lý Tam Tư bung dù cưỡi trâu, bên hông giắt lấy kiếm gỗ, đung đưa mà tới.

Trên đường đi, có một cỗ xe ngựa rong ruổi mà qua, bắn tung tóe những giọt mưa đọng lại trên đất.

Lý Tam Tư liếc mắt lườm chiếc xe ngựa kia.

Người giục ngựa lại là bóng hình quen thuộc.

“Lão Thập.”

Lý Tam Tư la lên.

Chỉ trong tích tắc, âm thanh của hắn đã bị tiếng mưa làm cho trôi đi, tuy nhiên, Nhiếp Trường Khanh lại nghe thấy, hắn nhìn về phía Lý Tam Tư, khẽ vuốt cằm.

Hắn hiểu được mục đích mà Lý Tam Tư tới đây.

Tạ Vận Linh đi lên Kiếm phái, mời được Kiếm Thánh Hoa Đông Lưu, và Cơ Quan gia Chư tử Công Thâu Vũ cùng đi Bắc Lạc, đây là chuyện mà hắn không tài nào ngờ được.

Nhiếp Trường Khanh nhớ kỹ câu hỏi mà Tạ Vận Linh từng hỏi qua hắn, thực lực của công tử.

Nhiếp Trường Khanh rằng, thực lực của Lục Phiên cực kỳ mạnh mẽ, mạnh đến mức, cả thiên hạ hắn cũng không sợ.

Nhưng mà.

Cuối cùng, Tạ Vận Linh vẫn là tới.

Đây là sự quật cường cuối cùng của Bách Gia Chư Tử sao?

Nhiếp Trường Khanh than nhẹ.

Hắn thả chậm tốc độ xe ngựa lại.

Chậm rãi đi cùng với thanh ngưu của Lý Tam Tư.

Lý Tam Tư nhìn về phía xe ngựa, tựa như có thể nhìn xuyên qua đó, thấy được nữ nhân đang giữ im lặng mà ngồi ở trong.

Nhiếp Trường Khanh không nói gì, Lý Tam Tư cũng thế.

Một người cưỡi trâu, một kẻ giục ngựa, ở bên dưới sự mông lung của mưa bụi, đi tới bên ngoài Bắc Lạc thành.

Bọn hắn thấy được xe ngựa của Mặc Bắc Khách, cũng nhìn thấy xe ngựa của quốc sư Nho giáo.

Lý Tam Tư cười khẽ, Mặc gia Cự Tử, Nho giáo quốc sư, vậy mà cũng tới…

Lại thêm Thiên Cơ gia Lữ Động Huyền ở bên trong Bắc Lạc thành, Chư Tử Bách Gia đã tới không sai biệt lắm.

Mặc Củ thấy được Lý Tam Tư cùng Nhiếp Trường Khanh.

Mặc Thiên Ngữ cũng thấy.

Hai bên nhìn nhau không lên tiếng.

Lý Tam Tư mỉm cười, âm thanh quanh quẩn dưới mưa.

“Lão Thập, ngươi một đao xông Đạo tông, hôm đó, ta không ở.”

“Ta thân là thủ đồ Đạo tông, Đạo tông đệ nhất Lý Tam Tư, hôm đó không ở là ta sai, hôm nay, vừa lúc gặp mặt, ta cùng ngươi nên kết thúc mọi chuyện ở Đạo tông.”

Lý Tam Tư nói.

Trên xe ngựa, Nhiếp Trường Khanh có hơi ngẩn ra.

Hắn có chút khó hiểu, liếc mắt kinh ngạc nhìn về phía Lý Tam Tư.

“Ngươi thay đổi.”

Nhiếp Trường Khanh lên tiếng.

“Ta cảm giác như tâm của ngươi mạnh hơn…”

Nhiếp Trường Khanh tựa lưng ở trên giá xe ngựa, âm thanh nhàn nhạt vang lên, cùng Lý Tam Tư, lấn át cả tiếng mưa rơi xối xả.

Nếu như là Lý Tam Tư ở trước kia, hắn sẽ vui lòng tránh chiến.

Mặc Củ cùng Mạc Thiên Ngữ không nói gì, trên thực tế1, đây cũng không tới phiên bọn hắn xen vào.

“Thật sao? Tất cả mọi chuyện mà ta đã trải qua, ta cảm thấy bản thân mạnh lên là cực kỳ cần thiết, không trở nên mạnh mẽ, liền tư cách để bảo vệ cũng không có, sự thật chính là tàn khốc như vậy.”

Lý Tam Tư che dù, nước mưa ở rìa dù rơi như cột, không ngừng trút xuống.

“Tới đi, nếu như ngươi không thắng được ta, ta sẽ mang Như tỷ về.”

Lý Tam Tư mỉm cười, nói.

Đương nhiên, chẳng qua là hắn nói đùa, hắn biết rõ nhược điểm của Nhiếp Trường Không, biết cách để ép hắn đánh một trận.

Sắc mặt của Nhiếp Trường Khanh không đổi, râu ria xồm xoàm, khóe miệng có hơi cong lên.

“Năm đó, ngươi là thứ nhất, ta là thứ mười, thậm chí tư cách vung đao với ngươi ta còn chẳng có.”

“Ban đầu, ở bên trên Đạo tông, ta có chút tiếc nuối, hiện tại, cái tiếc nuối này đã có thể bù đắp, ngươi cũng không cần dùng Như nhi để kích động ta.”

Nhiếp Trường Khanh nói.

Xuôi theo lời nói của hắn, đao mổ heo được treo ở khung xe ngựa lập tức run rẩy liên tục.

Sau một khắc, hóa thành một đạo hắc mang, đột nhiên bắn ra.

Oanh!

Lấy thân thể của Nhiếp Trường Khanh làm trung tâm, một sóng linh khí khuếch tán ra, chấn động đến nỗi màn mưa đều bị nổ trống rỗng.

“Nha, phía trên Khí Đan?”

Lý Tam Tư cười khẽ.

Sau một khắc, khí tức trên người của hắn cũng chấn động, màn mưa quanh mình cũng bị đánh tan ra.

Hắn thu dù về, đặt ở trên lưng thanh ngưu, khuôn mặt của Lý Tam Tư bỗng trở nên nghiêm nghị, kiếm gỗ bên hông chậm rãi rút ra, chọc gõ vào đầu trâu.

“Thật là trùng hợp…ta cũng thế.”

Bành!

Âm thanh vừa ra.

Nước mưa trước người Lý Tam Tư, chợt hóa thành những mũi tên sắc bén, bắn về phía Nhiếp Trường Khanh đang ở phía trên xe ngựa.

Hạt mưa bị đánh văng ở trước người Nhiếp Trường Khanh cũng dần dần đập tới.

Màn mưa nổ tung ở trước hai người, tựa như có muôn vàn viên tiểu băng châu, vẩy trên mặt băng dày đặc, liên tục nhúc nhích.

Linh áp cường hãn, khiến cho thần tâm của Mặc Củ cùng Mạc Thiên Ngữ ở phía xa xa kia không khỏi hoảng sợ.

Bên trong hai chiếc xe ngựa.

Mặc Bắc Khách cùng Khổng Tu đều híp mắt lại.

Nội thành, ngoại thành, đều có trò hay.

. ..

Mặt hồ ung dung, nhưng lại bị nước mưa tách ra muôn vàn gợn sóng.

Thuyền cô độc đình trệ bất động ở trên hồ nước.

Tạ Vận Linh nhìn xem hòn đảo kia, cùng với bạch y thiếu niên đang ngồi trên lầu các, không khỏi nheo mắt lại.

Thiếu niên như tranh vẽ này, chính là Bắc Lạc Lục Bình An trong truyền thuyết ?

Lục thiếu chủ phong hoa tuyệt đại ?

Nước mưa thẩm thấu vào y phục của Tạ Vận Linh, bàn tay ở bên trong tay áo dài không khỏi nắm lại.

‘’Lão Lữ Đầu, Thiên Cơ gia của ngươi đã gia nhập vào Bạch Ngọc Kinh, một trận chiến này, ngươi có tham gia không?’’

Tạ Vận Linh nhìn về phía Lữ Động Huyền, nói.

Hoa Đông Lưu cùng Công Thâu Vũ cũng dồn dập quay đầu, nhìn về phía Lữ Động Huyền, Lữ Động Huyền mặc một tịch bạch y, giữa thiên địa tối tăm mờ mịt, lại dễ dàng làm cho người ta chú ý.

Đặc biệt là chiếc dây chuyền vàng lớn treo ở trên cỗ, càng thể hiện tất cả sự phách lối của hắn.

Da mặt tràn đầy khe rãnh của Lữ Động Huyền chợt lay động, tựa như một con rắn đang bò, hắn đang cười.

Hắn hồi tưởng lại hình ảnh ở một khắc trước.

Bên dưới vòm trời âm trầm.

Lữ Động Huyền từng bước leo lên lầu các tầng hai ở Bạch Ngọc Kinh, đứng ở đằng sau Lục Phiên đang ngồi ngay ngắn ở trên xe lăn màu bạc, quay lưng về phía hắn.

‘’Công tử…’’

Bạch y của Lữ Động Huyền run lên, quỳ trên mặt đất.

Hắn há mồm, muốn mở miệng.

Tuy nhiên, Lục Phiên lại ngắt lời hắn.

‘’Đi thôi, muốn đi thì đi, làm cho bản công tử cảm thụ một chút thực lực của Bách Gia Chư Tử đã từng quát tháo phong vân, quấy thiên hạ.’’

Âm thanh nhàn nhạt của Lục Phiên truyền ra, khiến cho thân thể của Lữ Động Huyền chợt chấn động.

‘’Cái thứ được gọi là tình cảm, bắt buộc phải có.’’

‘’Hôm nay, ngươi là Thiên Cơ gia Chư tử Lữ Động Huyền, mà không phải Bạch Ngọc Kinh Thiên Cơ các Các chủ.’’

Tất cả tiếng lòng của Lữ Động Huyền dường như có gợn sóng, môi hắn có ngập ngừng một phen, cuối cùng là trịnh trọng cúi đầu.

‘’Đa tạ công tử thành toàn.’’

Hình ảnh vỡ vụn.

Lữ Động Huyền lấy tinh thần lại, nhìn về phía Tạ Vận Linh đang ở bên người, cười cười, hắn lung lay dây chuyền vàng lớn ở trên cổ.

‘’Một trận chiến này, coi như có ta, Lão Lữ Đầu này.’’

Lời của Lữ Động Huyền khiến cho ánh mắt của ba người Tạ Vận Linh có hơi ngưng tụ.

Sau đó, cả ba đều cất tiếng cười to, tiếng cười chấn động mặt hồ, lấn áp cả tiếng mưa rơi.

Chấn động tới những con cá đang bơi dưới hồ đều phải chạy tán loạn.

Bành!

Tiếng cười hơi ngừng.

Kiếm Thánh Hoa Đông Lưu động trước.

Hắn không có bất kỳ sự khinh thường nào, thanh kiếm già đã đi theo hắn chinh chiến mấy chục năm, đột nhiên bay ra khói vỏ.

Kiếm quang tựa như tấm lựa, cắt nát màn mưa trút xuống từ trên trời, làm cho màn mưa bị cắt ra một đường trống rỗng.

Âm thanh của kiếm ngân vang lên tựa như long ngâm.

Kiếm ý trên người Hoa Đông Lưu càng lúc càng cường thế, nước mưa vẩy vào thân thể của hắn, cũng không ngăn được vạt áo tung bay.

Thân kiếm quất vào bên trên nước hồ, nổ tung một đoàn bọt nước.

Hoa Đông Lưu quơ kiếm, chạy nhanh trên mặt hồ, đạp về hướng Hồ Tâm đảo.

Tạ Vận Linh cũng lao ra, thân thể của hắn cúi xuống, hai ngón tay đâm vào hồ nước, sau đó, đột nhiên câu lên.

Ngay lập tức, nước hồ bỗng ‘bành’ một tiếng, nổ ra hai cái cột nước.

Tạ Vận Linh đứng lặng ở bên trên thuyền cô độc, không ngừng hội họa, cột nước quanh quẩn ở chung quanh thân thể của hắn, mơ hồ có đồ án trận đồ hiện ra.

Sau đó, đột nhiên đẩy về phía trước.

Trận đồ nổ vào trong hồ nước.

Tạ Vận Linh đạp vào trận đồ trên hồ nước, bắn cực nhanh lên đảo.

Công Thâu Vũ nhìn xem Tạ Vận Linh cùng Hoa Đông Lưu đã nhích người, trong đôi mắt của hắn nổi gợn sóng, Cơ Quan gia am hiểu Cơ Quan thú, tuy nhiên, ngoại trừ Cơ Quan thú, thứ mà bọn hắn am hiểu nhất chính là chế tác ám khí.

Đối với Lục Phiên, Cơ Quan thú không có tác dụng gì cả, cho nên lần này, Công Thâu Vũ dự định lấy ám khí được ẩn giấu.

Bành!

Hắn lấy sào thuyền của thuyền cô độc ra.

Bỗng nhiên vung lên, thân thể của hắn chợt đứng thẳng trên sào thuyền, bay về phía trên bờ đảo.

Mà cánh tay tựa như được đúc bởi kim loại đột nhiên siết chặt lại, có âm thanh không ngừng vang vọng ra.

Xoạt xoạt xoạt,…

Tay của hắn chà sát vào nhau, tạo ra âm thanh kim loại rất chói tai.

Tất cả nước hồ đều nổi gợn sóng.

Công Thâu Vũ cực kỳ nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ.

Cuối cùng.

Trong lúc đang chà chà hai tay, bỗng nhiên có một đóa nụ hoa bằng kim loại nổi lên từ tay của hắn.

Hoa văn mỹ lệ, tựa như là độc dược xinh đẹp nhất thế gian, thật là hấp dẫn ánh mắt của con người ta.

‘’Cơ Quan gia…ám khí đứng đầu, Bạo Vũ Lê Hoa.’’

Âm thanh khàn khàn mang theo vài phần kích động vang vọng toàn bộ Bắc Lạc hồ.

Bên trên thuyền cô độc.

Lữ Động Huyền ngồi xếp bằng, bạch y của hắn đã bị thẩm thấu bởi nước mưa, tóc trắng bị mưa dầm làm cho dính trên trán.

Trên khuôn mặt của hắn nở ra nụ cười cùng hoài niệm xa xăm.

Trong mơ hồ, hắn thấy được bốn người ở mấy chục năm trước, thời điểm đó, hắn cũng chỉ là một mao đầu tiểu tử, ngây ngô non nớt.

Thời điểm đó, Tạ Vận Linh vẫn còn là tiểu đạo sĩ luôn tự ti.

Kiếm Thánh Hoa Đông Lưu chỉ là một kiếm hiệp mang theo hộp kiếm chứa ba thanh kiếm, lần đầu xuống Chung Nam.

Vào lúc đó, bọn hắn đã từng cùng kề vai chiến đấu, quấy phong vân ở thiên hạ võ lâm, chiến đến uy danh hiển hách.

Còn bây giờ, thời gian mấy chục năm tựa như thoi đưa.

Bọn hắn đã sớm trở thành Bách Gia Chư Tử, vậy mà lại lần nữa tụ họp với nhau, tiến hành trận chiến cuối cùng, thay mặt sự kết thúc của thời đại.

Ánh mắt của Lữ Động Huyền đột nhiên ngưng tụ lại, mất đi cái nụ cười ngây ngô ở trước đó.

Hắn nghiêm túc, cực kỳ nghiêm túc.

‘’Công tử…đắc tội rồi.’’

Lữ Động Huyền nỉ non.

Sau tức khắc.

Bàn tay của hắn khoác lên chiếc dây chuyền vàng treo ở giữa cổ.

Dây chuyền vàng bỗng nhiên bóc ra, hóa thành bảy cái ống vàng.

Khi huyết bắn ra, trong lúc linh khí đang phun trào, vậy mà bảy cái ống váng chợt lơ lửng ở trên không.

‘Dựa vào sự thôi diễn của ta, chiến.’’

Lữ Động Huyền quát.

Song chưởng bỗng đẩy về phía trước, bảy cái ống vàng đang trôi nổi chợt bắt đầu điên cuồng chuyển động, âm thanh ‘ong ong ong’ vang vọng không dứt.

Ba người Tạ Vận Linh, Hoa Đông Lưu, Công Thâu Vũ đều chấn động, nghe được lời nói của Lữ Động Huyền.

‘’Lão Tạ, Đông Bắc 30.’’

“Lão Hoa, kiếm chỉ ở giữa.”

“Công Thâu, Tây Nam 36.”

“Ta sẽ kháng trụ linh áp cho các ngươi, các ngươi chỉ có một cơ hội để ra chiêu.”

Lữ Động Huyền quát lớn một tiếng.

Sau đó, song chưởng đột nhiên vung về phía ngoài.

Bảy cái ống vàng chuyển động, càng lúc càng chói tai.

Bên trên Hồ Tâm đảo.

Cảm xúc của Lữ Mộc Đối cực kỳ phức tạp, Cảnh Việt nhìn xem thân ảnh đang đạp nước mà đến, không nói gì.

Đám người Nghê Ngọc, Y Nguyệt, Bạch Thanh Điểu mặc dù mang theo vẻ tò mò, nhưng cũng không quá mức xúc động.

Mính Nguyệt ngồi ngay ngắn trên đá xanh, tay ngọc rơi xuống tỳ bà, nương theo tiếng mưa rơi dồn dập, là tiếng đàn vang lên, tựa như ngọc trai rơi trên mâm ngọc, thanh thúy cùng êm tai.

Bọn hắn không có ra tay.

Cho dù là Ngưng Chiêu đã vào Thể Tàng cảnh, cũng không có động thủ.

Nàng an tĩnh che dù cho Lục Phiên.

Lầu các tầng hai Bạch Ngọc Kinh.

Lục Phiên dựa vào xe lăn màu bạc, trong tay cầm một quân cờ đen.

Nhìn lấy ba người ở ba hướng khác nhau, sắc mặt như thường, nhẹ nhàng hạ cờ.

Lạch cạch.

Linh áp kinh khủng bỗng nhiên phóng thích ra.

Oanh!

Phảng phất như phong bạo, lấy Lục Phiên làm trung tâm, tứ tán mà ra.

Lục Phiên không có thi triển linh áp thuộc về Luyện khí tầng ba, hắn vẫn dùng linh áp của Luyện khí tầng hai.

Bởi vì hắn muốn mở mang kiến thức về thực lực của Chư Tử Bạch Gia.

Hả?

Bỗng nhiên, lông mi Lục Phiên nhảy lên.

Linh áp lấy thân thể của hắn làm trung tâm, khuếch tán ra, nhưng lại tồn tại vị trí yếu kém, người bình thường không tài nào tìm kiếm được, cũng sẽ không có cơ hội tìm, tuy nhiên, Lữ Động Huyền lại tìm ra được.

Những phương vị mà Lữ Động Huyền nói ra, chính là chỗ linh áp bạc nhược.

Mặc dù hắn không thể nào dẫn đi tất cả linh áp, dù vậy, lại có thể lấy điểm phá diện, dẫn linh áp của ba khu vực này, sáng tạo cơ hội cho Hoa Đông Lưu, Tạ Vận Linh cùng Công Thâu Vũ.

Vốn dĩ ba người Tạ Vận Linh cảm thấy yết hầu tựa như bị bóp.

Thì bỗng nhiên được buông lỏng ra.

Bọn hắn hiểu rõ, đây là Lữ Động Huyền thay bọn hắn nhận lấy linh áp này.

Bọn hắn không do dự.

Dồn dập rơi vào trên hòn đảo.

Máu trong cơ thể không ngừng trôi trào, cuồng xông mà lên.

Ba vị lão giả, lại biểu hiện chiến ý cùng ý chí còn mãnh liệt hơn cả người trẻ tuổi.

Bành!

“Lục thiếu chủ, tại hạ…Đạo tông, Tạ Vận Linh! Xin chỉ giáo!”

Nước mưa rơi xuống khuôn mặt, trong lúc Tạ Vận Linh đang quát lớn, thì trận đồ mà được hắn vẽ trên nước, đột nhiên bị hắn đánh ra.

Trận đồ xoay tròn, vậy mà mơ hồ có một con Thủy Xà chui ra từ bên trong.

Nhào về phía Lục Phiên đang ngồi ngay ngắn ở lầu các tầng hai.

Lời nói khàn khàn mà âm ưu, tựa như được ma luyện bởi đá vụn, vang lên từ trong miệng Công Thâu Vũ.

“Lục thiếu chủ, tại hạ…Cơ Quan gia, Công Thâu Vũ! Xin chỉ giáo!”

Lời nói vừa ra.

Cái đóa hoa bằng kim loại được hắn nắm chặt trong tay, tựa như cái chong chóng tre, đột nhiên bị hắn xoay một cái, nương theo đó là tiếng ma sát của kim loại, bay tán loạn ra.

Tiếng vang leng keng, đóa hoa kim loại giống như là vật sống, cánh hoa nở rộ, từng sợi ngân châm tinh mịn xuôi theo nước mưa, lít nha lít nha, gào thét mà bắn về phía Lục Phiên.

Một đường kiếm sắc bên ngân vang.

Kiếm Thánh Hoa Đông Lưu, một kiếm rút ra, trên không trung chợt hiện ngân mang.

Một biến hai, hai biến ba, ba biến năm!

Năm biến mười!

Một kiếm hóa mười Đông Lưu kiếm!

Mười chuôi kiếm bay về phía từng hướng, chém xuống cực nhanh, tựa như là thác nước chảy về hướng đông.

“Lục thiếu chủ, tại hạ…Kiếm phái, Hoa Đông Lưu! Xin chỉ giáo!”

Ba vị chư tử, tại thời khắc này, dường như đã rột rữa được duyên trần tuổi xế chiều, hiện ra phong hoa cực hạn!