Dịch: Mèo Rừng
Bởi vì được hấp thu linh khí ở trên Hồ Tâm đảo, cho nên tốc độ phi hành của Thiên Cơ bồ câu càng lúc càng nhanh nhẹn hơn.
Lông vũ trắng noãn tựa như được điêu khắc từ bạch ngọc.
Đế kinh.
Trà lâu trong hẻm nhỏ.
Mỹ phụ Thiên Thiên liên tục di chuyển qua lại trong trà lâu, nàng đã mong mỏi cùng trông mong rất lâu rồi, cuối cùng thì cũng thu được Thiên Cơ bồ câu từ Bắc Lạc thành.
Lông mi dài của mỹ phụ Thiên Thiên chợt run lên khi ôm Thiên Cơ bồ câu với bộ lông trắng như tuyết kia, nàng có hơi kinh dị khi nhìn con bồ câu đang ở trong tay.
Nàng luôn cảm thấy con bồ câu này tựa hồ trông tốt hơn so với những con trên lầu các.
Tuy nhiên, mỹ phụ Thiên Thiên cũng không để ý nhiều như vậy, nàng lấy thư tín từ trên đùi chim bồ câu trắng xuống.
Thứ được hiện ra, chính là một cỗ huyết tinh xông thẳng vào mũi.
“Vẫn là thất bại.”
“Bốn vị Chư tử cũng không làm được gì Lục Binh An…quả nhiên mang ý nghĩa thời đại kết thúc.”
Mỹ phụ Thiên Thiên thở dài một hơi.
Có được kết quả của việc mà nàng mong đợi từ lâu, lại khiến cho nàng tựa như mất đi vài phần động lực và khí lực.
Nàng ngồi trên ghế.
Sau khi uống một ngụm trà, nàng mới bắt đầu đi lên lầu các tầng thứ hai, sai người viết tin tức để rồi phân phát cho thiên hạ.
Thời đại Chư Tử Bách Gia đã chấm dứt.
Thay vào đó, là một thời đại thuộc về tu hành giả Bạch Ngọc Kinh được mở ra.
Đế kinh.
Chỗ sâu trong Tử Kim cung.
Vũ Văn Tú dựa vào long ỷ, lão thái giám ở phía dưới chậm rãi đọc tin tức.
“Bại?”
“Bại không khác gì một người bình thường, thực lực của Lục Bình An…thật là sâu không lường được, cho đến tận ngày hôm nay, vẫn chưa có ai dò xét được thực lực chân chính của hắn cả.”
“Trẫm từng có một mục tiêu, chính là khôi phục vinh quang của Đại Chu, trục xuất Bách gia, tuy nhiên, không chờ đợi được ngày Bách gia bị trục xuất, thì thời đại Bách Gia Chư Tử đã kết thúc.”
Vũ Văn Tú vuốt vuốt một con Ngọc Long được điêu khắc ở trên long ỷ.
Đây là Ngọc Long mà hắn lệnh cho thợ điêu khắc khéo nhất để tạc, lấy Hắc Long làm khuôn mẫu mà tạo ra, hắn thường vuốt ve nó vào lúc rảnh rỗi.
“Một thời đại kết thúc, ngược lại lại khiến cho người ta xúc động, có tiếc nuối, cũng có bi thương…Tựa như một vương triều bị suy vong, trẫm không muốn bị thời đại vứt bỏ giống như Bách gia.”
“Cho nên, nhất định phải nỗ lực bồi dưỡng tu hành giả, tu hành giả chính là nhân vật nồng cốt ở tương lai!”
Vũ Văn Tú hít sâu một hơi, siết chặt tượng Ngọc Long ở trong tay.
“Hạ lệnh cho Giang tướng quân nắm chặt việc bồi dưỡng Hắc Long vệ, lại phái thêm 1000 binh vào Long Môn bí cảnh.”
Ở phía dưới.
Phất trần của lão thái giám quét qua, chắp tay, thưa:
“Vâng.”
Bắc quận.
Đạm Đài Huyền chờ đợi ở trong đại trướng, hắn một hơi xem xong phong thư ở trong tay, sau đó bèn thở dài một hơi.
“Nhất niệm bán đảo hoa đào nở, một tay chấn trời hàng thiên quang…”
“Cử động lần này của Lục Bình An quả thật là giống với thủ đoạn của thần tiên.”
Đạm Đài Huyền bùi ngùi mãi thôi.
Hắn cảm khái sự mạnh mẽ của Lục Phiên, cũng cảm khái thủ đoạn quỷ dị của tu hành giả.
Vừa nghĩ tới tu hành giả, Đạm Đài Huyền liền không nhịn được mà che ngực, cái đồ chơi gọi là tiên duyên này…luôn vô duyên với hắn.
Thậm chí, có nhiều lần hắn còn ăn thiệt thòi.
Không biết vì sao, Đạm Đài Huyền có chút lo lắng.
Chư Tử Bách Gia đã chấm dứt, Long Môn bí cảnh nhiều lần được mở ra, thiên hạ ở tương lai chính là thời đại tu hành giả, mà hắn…hoàn toàn vô duyên với tu hành.
Hắn nên làm như thế nào?
Hắn nên làm những gì?
Chẳng lẽ Đạm Đài Huyền hắn giống như là Bách Gia Chư Tử, vô lực bị hủy diệt ở bên trong thủy triều của thời đại?
Đạm Đài Huyền siết chặt nắm đấm, ánh mắt nhìn về phía bên ngoài đại trướng.
Trong đôi mắt chảy theo vẻ không cam lòng cùng bất đắc dĩ.
Bỗng nhiên.
Ngoài trướng, có một vị võ tướng Bắc quận được che phủ bởi áo giáp, chạy nhanh tới.
“Chúa công!”
Trong trướng, Đạm Đài Huyền không khỏi nhíu mày.
“Chuyện gì?”
Vị võ tướng này quỳ một chân xuống đất, trên khuôn mặt mang theo vẻ kích động.
“Chúa công! Có người phát hiện ra tung tích của tân Long Môn.”
“Cái gì!?”
Ánh mắt của Đạm Đài Huyền co rút lại, đột nhiên vỗ một chưởng lên mặt bàn, đứng thẳng người.
“Không phải tòa Lông Môn ở Bất Chu phong?”
“Vâng, không phải ở Bất Chu phong, mà là ở rìa Bắc quận, một chỗ gọi là ‘Thái lĩnh Vấn Thiên phong’.”
Võ tướng vội vàng nói.
Long Môn ở Bất Chu phong là nơi khiến cho rất nhiều võ tướng của Bắc quận trở nên đau lòng.
“Vấn Thiên phong…”
Ánh mắt của Đạm Đài Huyền trở nên lấp lánh, trong mắt chứa đầy sao trời.
“Bởi vì lần trước bị Đạo tông Lý Tam Tư phá rối, lần này…Nhất định phải chiếm lấy cái Long Môn này! Đây chính là chỗ căn bản để cho Bắc quận có chỗ đứng trong thiên hạ đại thế.”
Hô hấp của Đạm Đài Huyền có chút dồn dập.
Ban đầu hắn tuyệt vọng, nhưng mà trùng điệp núi sông ngờ hết lối, âm u hoa liễu lại một thôn.
(Thơ: Chơi thôn Sơn Tây – Lục Du
Dịch thơ: Điệp luyến hoa.)
Hắn còn chưa có bại!
Tây quận, đại trướng ở trước Đông Diễn giang.
Bá Vương đọc tin tức xong, bèn lắc đầu, cũng không có cảm khái nhiều.
“Bạch Ngọc Kinh xuất hiện, cải biến cách cục của Chư Tử Bách Gia, không tiến bộ thì sẽ bị đào thải, đây là đạo lý từ xưa tới đây không đổi thay.”
Hạng Thiếu Vân cảm khái một phen.
Sau đó, hắn đứng người dậy, nhìn về nước sông Đông Diễn giang đang lao nhanh.
Ánh mắt có hơi ngưng tụ.
Trong lúc mơ hồ, hắn ngửi được mùi vị áp lực của đại thế.
Dùng thực lực hiện tại của hắn, có thể sẽ chiếm lấy ưu thế ở tràng đại thế này.
Tuy nhiên, ưu thế này vẫn còn thiếu rất nhiều.
“Lục Bình An…”
Hạng Thiếu Vân nỉ non, nước sông đang lao nhanh ấy tựa như đang phản chiếu lấy hình ảnh của một thiếu niên tao nhã đang ngồi trên xe lăn.
Áp lực lớn đến nỗi ép cho Hạng Thiếu Vân không thở nổi.
Không được, hắn phải mạnh lên.
Gánh Kiền thích.
Bá Vương không tiếp tục chần chờ, nhảy xuống sông, hướng về phía Lông Môn bí cảnh mà đi.
Tin tức về việc bốn vị Chư tử trong Chư Tử Bạch Gia, liên hợp lại với nhau để chiến với Bắc Lạc Lục thiếu chủ, đồng thời bị nghiền ép mà bại, thuận theo sự truyền bá của Thiên Cơ bồ câu, chỉ trong nháy mắt đã truyền khắp thiên hạ.
Tin tức này càng chấn động ở trong giới võ lâm.
Tin tức về tu hành giả, sinh ra lực trùng kích to lớn đối với giới võ lâm.
Không ít người trong võ lâm đều rõ ràng, bất luận một vị Chư tử nào ở trong Bách gia được thả vào võ lâm, đều sẽ thuộc về tầng lớp sáng lạn, có thể nghiền ép bất luận một vị Tông sư võ nhân nào.
Tuy nhiên, lại chỉ có thể chịu được một chiêu khi ở trong tay Bắc Lạc Lục thiếu chủ.
“Có lẽ, không chỉ có thời địa Chư Tử Bách Gia kết thúc…mà còn có thời đại võ nhân.”
Không ít Tông sư ở thế lực võ lâm nỉ non.
Thời đại võ nhân kết thúc, mở ra là thời đại tu hành giả.
Tên tuổi của Bạch Ngọc Kinh, lần thứ nhất triệt để truyền khắp thiên hạ, người ở trong thiên hạ, chẳng qua là từng nghe được cái tên Bạch Ngọc Kinh, nhưng cũng không biết Bạch Ngọc Kinh mạnh cỡ nào, cũng không có khái niệm cụ thể.
Còn bây giờ.
Thuận theo sự thảm bại của bốn vị Chư tử, bọn hắn hiểu rõ được sự siêu phàm của Bạch Ngọc Kinh.
Thanh danh Bạch Ngọc Kinh, mơ hồ từ thiên hạ đệ nhất tu hành thế lực, biến thành thiên hạ đệ nhất thế lực.
Có không ít võ nhân mang theo bọc đồ, cưỡi tuấn mã, tha hương đến Bắc Lạc.
Bọn hắn muốn bái nhập vào môn hạ Bạch Ngọc Kinh để cầu học, tập phương pháp tu hành.
Cái tên Bạch Ngọc Kinh, triệt để vang danh thiên hạ.
“Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh 2, mai kia nghe danh thiên hạ biết, hình thức ban đầu của siêu thoát thế lực “Bạch Ngọc Kinh” rốt cuộc thì thành siêu thoát thế lực “Bạch Ngọc Kinh”, ban thưởng 1000 điểm thuộc tính có thể tự do sử dụng.”
Âm thanh của hệ thống nhắc nhở bắt đầu liên tục lắc lư ở trước mắt Lục Phiên.
Hắn dựa ở trên Thiên Nhận Y, khóe miệng không khỏi nhếch lên, tin tức chờ mong đã lâu, cuối cùng cũng xuất hiện.
“Siêu thoát thế lực sao?”
Ngón tay của Lục Phiên gõ nhẹ vào trên tay vịn xe lăn, trong lòng có chút vui vẻ, cũng có chút thổn thức.
Nhìn ánh mặt trời chói lòa chiếu sáng trên mặt hồ, rồi bị vò nát thành từng mảnh vàng vụn.
Lục Phiên cười cười.
Mặc dù trong lòng có chút vui sướng, nhưng cũng không có mừng như điên như ở trong tưởng tượng, ngược lại là có chút thoải mái cùng dĩ nhiên.
Thế lực áp đảo phía trên Bách Gia Chư Tử, Bạch Ngọc Kinh.
Cảm giác thành tựu tất phải có.
Tâm thần khẽ động.
1000 điểm thuộc tính có thể tự do sử dụng, đây được xem là phần thưởng cực kỳ lớn.
Nếu như dùng tất cả 1000 điểm để chuyển hóa thành cường độ linh hồn, thì có thể trao đổi thành 10000 sợi linh khí, Lục Phiên chỉ cần một niệm là có thể bước vào luyện khí tầng bốn.
Tuy nhiên…Lục Phiên cũng không có làm như thế.
Hắn mới tấn thăng đến luyện khí tầng ba chưa được bao lâu, đối với việc chưởng khống linh khí tầng ba còn chưa thuần thục.
Cho nên, đối với hắn, đột phá vào luyện khí tầng bốn nhanh thì không có bất kỳ chỗ tốt nào cả.
Lầu cao vạn trượng đều được xây từ dưới đất mà lên, việc xây dựng một nền tảng tốt là cực kỳ trọng yếu.
Huống chi, Lục Phiên ẩn ẩn cảm thấy, bỗng nhiên 1000 điểm thuộc tính rót vào trong cường độ linh hồn, e rằng là có chuyện không hay sẽ phát sinh.
“Từ từ sẽ đến, làm quen với lực lượng trước cái đã.”
Lục Phiên chậm rãi nói.
Căn bản là hắn không có vội, Đại Chu ở thời điểm hiện tại…ai có thể uy hiếp được hắn?
Mà lại, tầm mắt của Lục Phiên không chỉ giới hạn ở Đại Chu triều.
Bạch Ngọc Kinh trở thành thế lực siêu thoát, nhưng cũng không phải thế lực siêu thoát ở Đại Chu triều.
Bảng hệ thống bắn ra ở trước mắt.
Kí chủ: Lục Phiên
Xưng hào: Luyện Khí sĩ (vĩnh cửu)
Cấp độ luyện khí: 3 (tiến độ tầng 4: 1020/10000 sợi)
Cường độ linh hồn: 87(có thể trao đổi: 0)
Cường độ thân thể: 6(có thể trao đổi: 6)
Linh khí: 900 sợi
Thuộc tính có thể tự do sử dụng: 1000 điểm
Nhìn chăm chú vào bảng hệ thống, Lục Phiên trầm tư thật lâu.
Sau đó, hắn làm ra một cái quyết định, lấy 17 điểm thuộc tính, 13 điểm thì nhập vào cột cường độ linh hồn, 4 điểm còn thừa lại thì cho vào cột cường độ thân thể.
Oanh!
Ngay sau khi cộng điểm xong, tâm thần của Lục Phiên lập tức phát ra tiếng nổ vang kinh hãi.
Giống như là trong nháy mắt có mấy vạn con ong bay vù vù sát bên tai của Lục Phiên vậy, khiến cho Lục Phiên chỉ muốn bạo nổ ngay mà thôi.
May mắn là xuôi theo sự tăng cường của cường độ thân thể, loại cảm giác này mới dần dần biến mất.
Chậm rãi mở mắt.
Không biết từ khi nào, trên bàn tay mà Lục Phiên đang gác trên tay vịn đã bị che kín bởi gân xanh.
“Cường độ linh hồn lại một lần nữa chất biến, may mắn là ta không có thêm 1000 điểm trong cùng một lúc, bằng không, sẽ bị xung kích biến cho thành đồ đần chỉ trong tích tắc.”
Lục Phiên thầm thì, lòng còn sợ hãi.
Giữa cường độ linh hồn và cường độ thân thể, quả nhiên là phải giữ sự cân bằng thì mới được.
“Chúc mừng cường độ linh hồn của kí chủ đã đạt được 100 điểm, có cô đọng linh thức hay không?”
Bỗng nhiên, lại một nhóm chữ viết nhắc nhở của hệ thống hiện ra trước mắt Lục Phiên.
Lục Phiên không khỏi giật mình.
“Linh thức?”
“Đó là gì thế?”
Lục Phiên hỏi thăm.
“Linh thức: Là sản phẩm được sinh ra từ sự biến chất của cường độ linh hồn, có năng lực câu thông năng lượng trong thiên địa, có thể tạo ra lực áp bách trên linh hồn, thuộc về thần thông.”
Hệ thống hiển thị giới thiệu ra.
Có năng lực câu thông với năng lượng trong thiên địa?
Năng lực thần thông!?
“Cô đọng linh thức.”
Lục Phiên làm ra quyết định.
Sau đó, cột cường độ linh hồn liền phát sinh biến hóa.
Cường độ linh hồn: 100 (có thể trao đổi: 13) 【 Linh thức: 1 】
“100 điểm cường độ linh hồn, chỉ mới có thể ngưng tụ ra 1 điểm linh thức?”
Tỷ lệ chuyển hóa là một trăm so với một, điều này khiến cho Lục Phiên hơi kinh ngạc.
Tuy nhiên, thuận theo cường độ linh hồn được nhảy vọt, cả người của Lục Phiên tựa như đạt được một sự thăng hoa, ý thức trở nên rõ ràng hơn, tư duy cũng nhanh nhẹn, năng lực điều khiển vật thể cũng càng ngày càng mạnh mẽ.
Mà ngay khi một sợi linh thức được ngưng tụ.
Lục Phiên mới phát hiện ra, cái linh thức này…Tựa hồ cực kỳ đáng sợ.
Dựa vào lan can.
Lục Phiên cảm thụ những cơn gió được thổi từ phía mặt hồ.
Lục Phiên gõ nhẹ vào lan can trong khi lưng thì đang dựa vào xe lăn.
Một tia linh thức dưới sự điều khiển của hắn, nhanh chóng bay ra, lượn quanh một vòng, rồi chui vào bên trong cơ thể của Nghê Ngọc.
Lông mi của Lục Phiên chợt nhướng lên.
Dựa vào sự liên hệ cùng với linh thức, thậm chí Lục Phiên có thể thấy rõ tình huống ở bên trong khí đan của Nghê Ngọc, cùng với đó…là linh hồn trong suốt.
Nếu Lục Phiên muốn, thì chỉ cần một ý nghĩ là có thể xé nát linh hồn của Nghê Ngọc.
Lục Phiên thu hồi linh thức lại, hít sâu một hơi.
Linh thức…chính là thủ đoạn giết người trong vô hình!
Loại thủ đoạn này, thế giới đê võ không thể xuất hiện mới đúng.
Dù vậy, Lục Phiên cũng không có kinh ngạc nhiều, sự tồn tại của hắn, không thể bị cấp độ của thế giới đè nén cùng ngăn trở được.
“Đáng tiếc, linh thức chỉ có một sợi mà thôi, nếu đủ nhiều, có lẽ là sẽ ngưng tụ được Nguyên Thần ở trong truyền thuyết?”
Lục Phiên cười cười.
Cường độ linh hồn đã đột phá, hơn nữa còn ngưng luyện được linh thức.
Lần này, thực lực của hắn đã tăng lên một khoảng lớn, Lục Phiên bắt buộc phải lắng đọng một thời gian để củng cố thực lực sao cho tốt.
Ngay lúc Lục Phiên hài lòng với thu hoạch của mình.
Thì ánh mắt của hắn bèn co lại, cột nhiệm vụ bên trong bảng hệ thống, chợt lóe lên một vầng sáng.
Cái này khiến cho hắn không khỏi kinh ngạc.
Nhưng khiến hắn kinh ngạc hơn, chính là…
【 nhiệm vụ 】 lần này, tựa hồ có…quan hệ cùng với nhiệm vụ chính tuyến mà đã lâu rồi chưa có động tĩnh!