TRUYỆN FULL

[Dịch] Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 149: Công tử, ta cười con gà kia. (2)

Chương 149: Công tử, ta cười con gà kia. (2)

Ra hiệu đám người Tạ Vận Linh có thể rời đi.

Hoa Đông Lưu rút chuôi kiếm đang được cắm lên mặt đất ra, thanh kiếm già đã bồi bạn cùng hắn mấy chục năm, hiện tại thì thân kiếm đã giăng đầy vết rạn nứt, phảng phất như lúc nào cũng có thể nổ tung vậy.

Hoa Đông Lưu cười cười, tra kiếm vào vỏ, không để ý tới nó nữa.

Hắn chắp tay về phía Lục Phiên, rồi thoải mái rời đi.

Kiếm phái, từ rày về sau, đổi tên thành Kiếm môn, mặc dù Hoa Đông Lưu có chút tiếc nuối, nhưng cũng không có quá mức phản cảm, dù sao thì…Có thể bảo tồn Kiếm phái mà không phải bị trực tiếp diệt môn, đã hết sức may mắn rồi.

Huồng hồ, trong lòng của Hoa Đông Lưu…không hiểu sao lại có dòng nước nóng không ngừng phun trào.

Đối thủ cạnh tranh của Kiếm môn là Đạo môn.

Mỗi sau hai năm là có một cuộc sát hạch, khi đó…chính Kiếm môn cùng Đạo môn sẽ tranh phong với nhau!

Còn Cơ Quan môn của Công Thâu Vũ…Đệ tử Cơ Quan gia hầu như thương vong không còn ở trong trận chiến hủy diệt Mặc gia Cơ Quan thành.

Cho nên, Hoa Đông Lưu cũng lơ đễnh.

Huống chi, thứ Cơ Quan gia mạnh nhất, là ám khí, ám khí “Bạo Vũ Lê Hoa” của Công Thâu Vũ đã thi triển một lần, bèn hỏng.

Một cái “Bạo Vũ Lê Hoa” đã hao tốn thời gian cả đời của Công Thâu Vũ, Hoa Đông Lưu không thể không thừa nhận, “Bạo Vũ Lê Hoa” rất mạnh.

Nếu như mục tiêu không phải Lục thiếu chủ, mà đổi thành Hoa Đông Lưu, thì hắn chắc chắn sẽ chết.

Tinh hoa cả đời của Cơ Quan gia Chư tử được ngưng tụ lại, trong tích tắc hiện ra vẻ phương hoa cực hạn, nếu như không gặp phải tên quái vật Lục thiếu chủ này, ai có thể cản?

Cho nên, mất đi Bạo Vũ Lê Hoa, một thân thực lực của Công Thâu Vũ, mười không còn một, không đáng để lo.

Tạ Vận Linh cũng khom lưng về phía Lục Phiên.

Cơ Quan gia Chư tử Công Thâu Vũ lại không hề động.

Tạ Vận Linh cùng Hoa Đông Lưu cũng không nói thêm điều gì, hai người đều rời đi, thuyền cô độc trôi nổi, bọn họ giẫm lên thuyền, dập dờn rời đi Hồ Tâm đảo.

“Vì sao ngươi không rời đi?”

Lục Phiên nhìn về hướng Công Thâu Vũ.

Đối với Công Thâu Vũ, người đã chế tạo ra ám khí “Bạo Vũ Lê Hoa” có thể khiến cho hắn cảm thấy kinh diễm.

Hầu như chỉ dùng một cái ám khí mà đã cất cao được chiến lực ở toàn bộ thế giới rồi.

Vì thế, Lục Phiên vẫn có chút tán thưởng.

“Công tử…”

Âm thanh khàn khàn của Công Thâu Vũ vang lên.

Thân thể thấp bé của hắn run nhẹ, sau đó bèn chắp tay, quỳ rạp trên mặt đất, trán chạm đất.

“Cơ Quan gia hiện tại chỉ còn lại một người là Công Thâu Vũ ta, Cơ Quân thuật mà Công Thâu Vũ ta cố hết sức để truy cầu cả đời, kết quả lại là công dã tràng, khẩn cầu công tử cho ta ở lại trên đảo, lẳng lặng vượt qua tháng ngày còn lại.”

Âm thanh của Công Thâu Vũ có chút cô đơn, xen lẫn vào đó là vài phần cảm giác ở tuổi xế chiều.

Nơi xa.

Lữ Động Huyền sờ lấy dây chuyền vàng lớn ở trên cổ, thở dài một hơi.

So với các thế lực Bách gia khác, thì Cơ Quan gia lại khá hà khắc đối với môn đồ của mình, họ không chỉ phải chịu sự tịch mịch, mà còn phải có thiên phú.

Dù sao thì, việc chế tạo loại đồ vật tinh tế như ám khí, cơ quan thú, không có thiên phú tất nhiên sẽ không thể làm được.

Ban đầu, đồ đệ của Cơ Quan gia đã không có nhiều rồi.

Vậy mà Bá Vương còn tiến đánh Cơ Quan thành, phá hủy không ít cơ quan thú, những đồ đệ điều khiển cơ quan thú đều đã chết thảm, chỉ còn dư lại Công Thâu Vũ và cục diện thảm thê ấy.

Huống chi, cả đời của Công Thâu Vũ đều đã hao tốn vào việc chế tạo ám khí “Bạo Vũ Lê Hoa”, hiện tại, Bạo Vũ Lê Hoa đã thi triển ra, cả người hắn đã đồng nghĩa với việc mất động lực và kích tình.

Vốn dĩ hắn đang già nua, hiện tại giống như là càng già nua hơn.

Đó là một người đã mất đi tín niệm sau khi đã suy sụp tinh thần cùng tuổi già.

Lục Phiên dựa vào xe lăn, ánh mắt bình tĩnh nhìn xem Công Thâu Vũ đang quỳ rạp trên mặt đất.

“Trong một tháng, nếu chế tạo lại được “Bạo Vũ Lê Hoa”, thì có thể ở lại.”

Lục Phiên nói.

Lời nói vừa ra, linh thức của hắn cuốn theo《Bản chép tay về cách Luyện khí》, hóa thành một tia sáng màu vàng, điểm vào mi tâm Công Thâu Vũ.

Sau đó, Lục Phiên không để ý tới Công Thâu Vũ đang hiện ra vẻ kinh hãi nữa, xe lăn dưới sự thôi thúc của Ngưng Chiêu, đi tới trước mặt tỳ nữ ôm tỳ bà đang lo lắng ngồi ở bên trên bậc thang xanh.

Trên khuôn mặt của Mính Nguyệt mang theo vẻ xao động, có chút khó chịu cùng bất an.

Sự mạnh mẽ của Lục Phiên, quá mức rõ ràng, không tài nào nghi ngờ được, nên Mính Nguyệt há có thể không lo lắng.

Lo lắng cùng khẩn trương không khác gì một dân chúng tầm thường được bái kiến hoàng đế.

“Ta từng nói, nếu ngươi có thể đưa linh khí vào bên trong tiếng tỳ bà, thì sẽ lưu ngươi lại, ngươi đã làm được .”

Lục Phiên nói.

Khuôn mặt của Mính Nguyệt chợt đỏ bừng, có chút khẩn trương cùng kích động.

“Công…công tử ta…”

Lục Phiên khoát tay áo, nói.

“Tấu một khúc, ta nghe.”

Mính Nguyệt khẽ giật mình, vội vàng gật đầu, nàng ôm tỳ bắt, vội vàng ngồi ngay ngắn ở trên bậc thang đá màu xanh, hai chân thon dài xếp lên nhau, tay ngọc khẽ đặt xuống dây đàn, rồi nhẹ nhàng gảy.

Mính Nguyệt nhắm mắt, nàng quan sát trận chiến của Lục Phiên và bốn vị Chư tử, nên cảm ngộ được một khúc tỳ bà.

Dưới sự tĩnh tâm, âm khúc càng lúc càng trở nên dồn dập, tựa như có một cỗ đao cương biến thành gió, mang theo sắc bén, cùng với khắc nghiệt.

Đây là một cỗ công phạt thẳng tiến không lùi, vì không muốn lưu tiếc nuối lại.

Linh khí cuốn quanh ở bên trong đó, chợt khuếch tán ra, khiến cho những tảng đá vụn trên đất bỗng nhảy nhót.

Trong mơ hồ, còn có một lực lượng chém cắt.

Đáng tiếc, vẫn kém một chút.

Một khúc kết thúc.

Khuôn mặt trang nghiêm cùng nghiêm khắc của Mính Nguyệt biến mất không thấy nữa, thay vào đó, là mấy phần cấp bách.

“Không tệ…khúc này tên gì?”

Ngón tay của Lục Phiên khẽ gõ trên tay vịn xe lăn, phát ra âm thanh thanh thúy, hỏi.

Mính Nguyệt “a” một tiếng, khuôn mặt toát ra vẻ băn khoăn.

“Công tử, khúc này còn chưa có tên, nếu công tử không chê, có thể lấy tên cho khúc này không?”

Mính Nguyệt cung kính nói.

Ngưng Chiêu nghe vậy, môi đỏ hơi bĩu một cái.

Nha đầu này…khiến cho công tử lấy tên, thật là nghĩ quẩn a!

Nghê Ngọc cũng giơ tay lên che trán, cho công tử lấy tên, hình như ngươi đang chọc cười ta.

Bạch Thanh Điểu cũng kích động, việc lấy tên, nàng cũng thấy hứng thú nhất.

Tựa hồ cảm nhận được cảm xúc kích động của Bạch Thanh Điểu, Tiểu Phương đang ở bên trong khe hở trước vạt áo ngực nàng, khẽ thò cái đầu ra, liếc mắt.

Đối mặt với ánh mắt kích động cùng mong chờ của Mính Nguyệt.

Lục Phiên cảm thấy mình không nên cô phụ ý tốt của người ta.

Cho nên, lông mày hắn cau lại, lâm sâu vào trong suy tư.

Trên hồ.

Thuyền cô độc nhẹ nhàng phiêu đãng, Nhiếp Trường Khanh dẫn đạo cô theo, đứng ở trên đó, vì để tránh cho nàng gặp Tạ Vận Linh, Nhiếp Trường Khanh cố ý chờ hắn đi rồi mới lên đảo.

Gió nhẹ thổi, bạch y phấp phới.

Bộ dáng của hòn đảo, cuối cùng cũng thấy rõ.

Trên đảo.

Lục Phiên nhẹ nhàng thở ra một hơi, đối mặt với ánh mắt mong chờ của Mính Nguyệt.

Hắn nhếch miệng lên, mở miệng nói: "Khúc nhạc này là ngươi học hỏi bốn vị chư tử trước khi thời đại kết thúc, thể hiện cực kỳ tao nhã và sáng tạo, vậy thì lấy tên là Mặt Trời Không Lặn."

Mính Nguyệt khẽ giật mình.

Bờ môi của Ngưng Chiêu chợt mấp máy khi đứng lặng ở phía sau xe lăn, quả nhiên…

Nghê Ngọc méo miệng, nàng tuyệt đối không thể cười, nếu nàng cười, cái lòng dạ như hạt thanh long của công tử, có khả năng sẽ để mắt tới nàng.

Nhưng mà, Nghê Ngọc không cười.

Tiểu Phương Nhất đang lộ cái đầu ở vạt áo trước ngực Bạch Thanh Điểu thì lại nhịn không được, giương cánh lên, kêu to “chít chít”, cái kiểu này, giống như là đang…cười.

Nghê Ngọc liếc nhìn Tiểu Phương Nhất, cuối cũng cũng không nhìn được, cười thành tiếng.

Tiếng cười quanh quẩn ở giữa hòn đảo.

Hồi lâu sau…

Tiếng cười dần thu nhỏ lại, cuối cùng, bên trên đảo yên lặng không còn tiếng động.

“Công tử, nếu ta nói ta đang cười con gà con kia…Ngươi tin không?”

‘’Công…công tử…ta sai rồi!’’