Người dịch:Duy Cường
Đế Kinh.
Trên bầu trời âm u, mây đen bao phủ dày đặc, có từng chút từng chút mưa phùn nhỏ như lông trâu từ trong mây đen lả tả bay xuống, làm không khí trở nên ướt át.
Đường Hiển Sinh được tỳ nữ nâng đỡ, leo lên xe ngựa.
Xa phu vốn đã chờ đợi từ lâu, sau khi Đường Hiển Sinh lên xe.
Liền giật lấy roi ngựa, làm cho bánh xe chuyển động.
Xe ngựa ra khỏi Hoàng thành, phóng nhanh trên đường phố ướt át, quân thủ vệ của Đế Kinh đang tuần tra trên đường phố.
Một vị võ tướng toàn thân được bao phủ áo giáp chợt ngăn cản xe ngựa lại.
Sau một phen kiểm tra, mới cho đi.
Trong xe ngựa, Đường Hiển Sinh ăn mặc cẩm bào, thần sắc có chút buồn ngủ.
Xe ngựa từ từ ra Đế Kinh, nhanh chóng hướng về Bắc Lạc thành mà đi.
Sau khi Đường Hiển Sinh ra khỏi Đế Kinh không lâu.
Giang Li với thần thái bình tĩnh đang uống trà, nghe thuộc hạ bẩm báo, trên mặt không có biểu lộ gì đặc biệt, cũng không có quá mức kinh ngạc, rõ ràng đã sớm có đoán trước.
"Đường Hiển Sinh rốt cuộc cũng đi Bắc Lạc."
Giang Li buông chén trà trong tay xuống.
"Lão già này, đối với Bắc Lạc thành động tâm tư, nhưng mà... Lục Bình An không phải là người mà miệng lưỡi ba tấc không nát có thể nói động."
Giang Li thản nhiên nói, sau đó nhấp một ngụm trà.
Tử Kim cung.
Hoàng gia lâm viên, trước cửa Long Môn.
Vũ Văn Tú một thân long bào, chấp tay sau lưng, im lặng đứng trong màn mưa, từng giọt mưa nhỏ như lông trâu, từ bên bầu trời rơi xuống, hắn sai người thu lại chiếc dù, để cho thân thể bộc lộ dưới làn mưa.
Hắn đứng lặng bên cạnh cái ao, cảm thụ mưa phùn lạnh buốt, nhìn Hắc Long càng ngày càng mạnh lên, trong đôi mắt chợt lóe lên một tia sáng.
Binh tượng vỡ càng nhiều, Hắc Long liền càng mạnh...
Đây là có người phát hiện chi tiết, nói cho Vũ Văn Tú, thì ra đây mới là bí mật chân chính của Dưỡng Long địa.
Nuôi long... Thì ra là nuôi như vậy.
Hắn vén tay áo lên, từ trong thùng gỗ, nắm lên từng miếng thịt tươi sống, ném vào trong đầm nước.
Trong nháy mắt Hắc Giao chuyển động, nước đầm bị quấy động, nương theo một tiếng gầm nhẹ, đầm nước dường như nổ tung lên, một cái miệng lớn đầy răng nanh hiện lên, trong nháy mắt đem thịt tươi nuốt hết.
Nơi xa.
Lão thái giám vung vẩy phất trần đi tới.
"Bệ hạ, Đường Hiển Sinh rời Đế Kinh, đi Bắc Lạc thành."
Lão thái giám đè ép âm thanh, nhỏ giọng nói.
"Đi Bắc Lạc? Dự định lôi kéo Lục Bình An sao? A... Lão già này, quả nhiên trong lòng vẫn có giấu ý định khác."
"Không cần quan tâm tới hắn, nếu là Lục Bình An có thể bị hắn thuyết phục, vậy hắn không phải Lục Bình An rồi."
"Không lâu sau, hắn tự nhiên sẽ xám xịt mặt mũi trở về."
Vũ Văn Tú thản nhiên nói.
Mặc dù như vậy, nhưng ánh mắt của Vũ Văn Tú cũng hơi híp lại, biểu hiện trong lòng không quá thoải mái.
Bạch Ngọc Kinh hiện tại, thanh thế có thể nói là như mặt trời ban trưa.
Bốn vị tồn tại cấp Chư tử xông Bắc Lạc, lại thảm bại mà về, người đời đều nói thời đại Chư Tử Bách Gia đã kết thúc, thời đại Bạch Ngọc Kinh giáng lâm, bao nhiêu đó đủ chứng minh danh tiếng của Bạch Ngọc Kinh.
Mặc dù biết Lục Bình An không có dã tâm gì, nhưng mà... Trong lòng Vũ Văn Tú vẫn như cũ có chút ngăn cách.
Phảng phất như ngày đó.
Mây đen gió lớn, Hắc Long hét thảm, lão thái giám run rẩy nói ra, Lục Phiên xuất hiện tại Đế Kinh... xuất quỷ nhập thần như thế, đây là hoàn toàn không có cách nào khống chế được.
Làm cho Vũ Văn Tú mơ hồ cảm thấy, dù cho bản thân ở trong cung cấm, nhưng mà sinh tử cũng không thuộc về mình.
Miếng thịt tươi trong tay bị Vũ Văn Tú nắm chặt.
Sau một lát, hắn thở ra một hơi.
Đem miếng thịt thả vào trong đầm nước.
Đôi mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Long Môn, Long Môn bí cảnh là hy vọng duy nhất của hắn, là át chủ bài giúp cho Đại Chu triều trong tình hình bị các phương rình mò, có hy vọng lật bàn.
Bạch Ngọc Kinh rất mạnh, nhưng mà nhân số rất ít.
Lục Bình An là người, không phải tiên!
Vũ Văn Tú tin tưởng, nếu hắn có thể bồi dưỡng được một ngàn người, một vạn người, thậm chí mười vạn tu hành giả.
Cuối cùng có thể nếm thử rung chuyển địa vị của Bạch Ngọc Kinh.
...
Nam quận.
Nam Giang thành.
Nam Giang thành cực kỳ phồn hoa, có thể nói vùng sông nước Giang Nam ngợp trong vàng son.
Trong một gian quán rượu, mùi thức ăn ngon, mùi rượu thơm lừng nồng đậm làm cho người say mê, phiêu đãng trong không khí.
Giữa Giang Hà, từng chiếc thuyền hoa trang trí lộng lẫy trôi nổi, tiếng rao hàng trên phố không ngừng.
Một thân ảnh bao bọc kín mít trong lớp y phục đen, tựa trước cửa sổ, nghe tiếng các thực khách nói chuyện với nhau, thu thập lấy tin tức.
Trên bàn bày mấy món ăn đã nguội lạnh.
"Bắc Lạc, Bạch Ngọc Kinh..."
"Chính là thế lực mạnh nhất của cái thế giới này sao?"
Thân ảnh bên trong áo bào đen thầm thì nói, âm thanh bén nhọn.
"Tới thật là đúng dịp, một thời đại kết thúc, một thời đại mới mở ra, muốn khống chế thế giới này, tất nhiên cần phải khống chế thế lực mạnh nhất...."
Thân ảnh bên trong áo bào đen cười khẽ.
Hắn đứng người lên, chậm rãi đi xuống dưới lầu.
Tiểu nhị quán rượu vội vàng chạy tới, bị người áo đen giơ tay lên nhẹ nhàng điểm một cái, đờ đẫn đứng ở tại chỗ.
Một lúc lâu sau, tiểu nhị mới hồi phục lại tinh thần, nhìn xem bóng người tan biến, xanh cả mặt.
Vị khách nhân kia còn chưa tính tiền!
Bước chân của người áo đen không gấp, nhưng tốc độ đi đường lại cực nhanh, phảng phất trong lúc cất bước, như là súc địa thành thốn.
(
súc địa thành thốn: thu hẹp khoảng cách vài dặm thành 1 thốn, tức là, một bước đi một thốn nhưng thực chất tận vài dặm.)
Nháy mắt biến mất ở bên ngoài Nam Giang thành.
Một đường hướng về phía bắc.
...
Bốn người Ngưng Chiêu, Nhiếp Trường Khanh, Lý Tam Tư cùng Bá Vương nhanh chóng di động, tốc độ của bọn hắn cực nhanh, rất mau liền xông vào cung điện.
Cánh cửa cung điện tự động khép lại.
Tiếng nổ vang rền quanh quẩn bên trong đại điện.
Làm người kỳ quái là, đại điện tuy đóng lại, nhưng vẫn như cũ có ánh sáng hết sức chói mắt tỏa ra, khác hắn với khung cảnh âm u do ánh nến thắp sáng của bí cảnh nơi dãy núi Ngọa Long.
"Cẩn thận một chút."
Lý Tam Tư mở miệng nói.
Nhiếp Trường Khanh cùng Ngưng Chiêu liếc mắt nhìn hắn, tiếp tục thâm nhập sâu.
Bá Vương cầm trường phủ, đi ở cuối cùng.
Thần sắc của hắn rất phức tạp, những lần trước, đều là hắn đi tiên phong, nhưng mà bây giờ... Hắn vậy mà bị ném đến sau cùng.
Bốn người di chuyển, dọc theo hành lang trong cung điện.
Chợt nhìn thấy trên vách tường có khắc rất nhiều bích họa.
Nội dung là kể lại một trận chiến tranh diễn ra vào thời xa xưa, phía trên khắc lấy chiến tranh cùng tử vong.
"Các ngươi có phát hiện không, cùng với nội dung bí cảnh trong dãy Ngọa Long có chút giống nhau, đều liên quan tới trận chiến tranh thời thượng cổ kia."
Trong tay Lý Tam Tư cầm kiếm gỗ, ánh mắt chăm chú nhìn vào bích họa, phân tích nói.
"Đế cùng phản quân chiến tại hoang dã, hai bên đều thỉnh tu hành giả tiến hành đại chiến, có thiên hỏa giáng lâm, có nước sông dâng trào..."
"Thời đại thượng cổ, tất nhiên là một cái thời đại tu hành giả cực kỳ thịnh vượng, nhưng mà, thời đại kia đã hủy diệt, mà bây giờ, linh khí đã bắt đầu thức tỉnh, tu hành giả lại dần dần xuất hiện."
"Tồn tại bên trong cung điện này, rất có thể là một vị tu sĩ Thể Tàng cảnh thượng cổ."
Lý Tam Tư xem xong bích họa, hít sâu một hơi.
Mấy người Ngưng Chiêu, Nhiếp Trường Khanh cũng khẽ vuốt cằm.
Tồn tại trong cung điện là Thể Tàng cảnh không thể nghi ngờ, khí tức đáng sợ tràn ngập, để bọn hắn đều cảm giác được ngột ngạt.
"Theo hành lang mà đi, cho đến bên trong, hẳn là có thể gặp được chúa tể của tòa cung điện này."
"Tám chỗ Long Môn bí cảnh, kết nối với nơi này, diệt trừ chúa tể trong cung điện, có thể đoạt được tiên duyên, không chừng còn có pháp môn tu luyện của Thể Tàng cảnh."
Bá Vương mở miệng.
Mọi người gật đầu, bốn người cực kỳ cẩn thận tiếp tục xâm nhập sâu hơn.
Nhưng mà.
Còn chưa đi đến phần cuối.
Bốn người đã ngừng lại bước chân.
Bởi vì... Có tiếng nhạc từ trong hành lang đen kịt truyền tới.
Đó là âm thanh của một loại nhạc khí cổ xưa.
Làm cho người nghe lông tơ toàn thân dựng đứng, âm thanh xuất hiện phảng phất là vì nghênh đón một vị tồn tại cổ xưa nào đó xuất hiện.
"Tới."
Nhiếp Trường Khanh nói.
Ông...
Đao mổ heo trong tay hắn bỗng nhiên rung động nhè nhẹ, nổi lơ lửng.
Ngưng Chiêu nắm lấy Thiền Dực kiếm, hàng mi dài khẽ run, khí tức ngưng tụ, linh khí vòng xoáy trên đỉnh đầu hiện ra, thể hiện rõ tu vi Thể Tàng cảnh của nàng.
Kiếm gỗ của Lý Tam Tư để nằm ngang trước ngực, ánh mắt ngưng trọng nhìn chăm chú về phía trước.
Hắn đi tới cung điện trung tâm này, chính là vì tăng lên cùng củng cố tu vi Thể Tàng cảnh.
Bá Vương giơ lên trường phủ cùng tấm khiên, ánh mắt ngưng trọng.
Bóng người thần bí đánh đập hắn mười một lần... Cuối cùng muốn hiện thân sao?
"Ta tên Địch Siêu, theo Đế bình định hoang dã, phản quân bại, Đế tìm tám Long Môn trấn mấy ngàn vong hồn Luyện Khí sĩ Thể Tàng của phản quân, ta phụng mệnh trấn thủ, vinh quang của Đại đế, vĩnh viễn tồn tại."