TRUYỆN FULL

[Dịch] Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 157: Kiếm này tên Cảnh Thiên.

Chương 150: Kiếm này tên Cảnh Thiên.

Dịch: Tiểu Du

Trời chiều đỏ rực, giống như lòng đỏ trứng chưa chín.

Ánh chiều tà rơi trên thân ảnh mặc bạch y đã nhuốm máu, tỏa ra hàn ý lạnh lẽo.

Cảnh Việt đứng yên lặng trên thuyền cô độc, chống trường kiếm cùn, quay đầu nói: “Công tử không muốn thấy ngươi, mời người trở về.”

Khuôn mặt Đường Hiển Sinh cứng đơ.

Người này… Quả nhiên một chút thể diện cũng không cho a?

Đường Hiển Sinh đã nghe nói về Cảnh Việt, ở trong Kiếm phái, Cảnh Việt cũng có chút nổi danh, là kiếm khách, vốn chú trọng tiến thẳng không lùi, chỉ là hết lần này đến lần khác thấy hắn trốn tránh nguy hiểm đều nhanh hơn so với người khác.

Đường Hiển Sinh rất coi trọng Cảnh Việt, bởi vì Cảnh Việt là kiểu người giống như hắn, rất nhạy cảm với nguy hiểm.

Đây chính là nguyên nhân hắn nhớ kỹ Cảnh Việt trong Kiếm phái.

Nhưng mà…

Lúc này, Đường Hiển Sinh bỗng nhiên cảm thấy rất chán ghét Cảnh Việt.

Lục Bình An có nói sao?

Tên này dựa vào cái gì nói Lục Phiên không muốn gặp hắn?

Đường Hiển Sinh chậm rãi ngồi dậy, nhìn thẳng vào Cảnh Việt: “Tại hạ là tới bái kiến Lục thiếu chủ, thỉnh các hạ truyền lời.”

Ngữ khí lộ rõ sự bất thiện.

Không thể đánh người đang cười.

Nếu Cảnh Việt cho hắn mặt mũi, hắn cũng sẽ cho Cảnh Việt mặt mũi, dù sao, thứ này cũng phải xuất phát từ hai phía.

Lắc đầu, Cảnh Việt biết trong tâm Đường Hiển Sinh hẳn là bất mãn đối với hắn.

Dù sao, thanh âm của công tử là truyền trực tiếp vào đầu hắn, hiển nhiên Đường Hiển Sinh không thể nghe thấy.

“Công tử thật sự nói không muốn gặp người… Ngươi nên đi đi thôi.”

Cảnh Việt nói.

Sau đó, hắn cầm cây sào lên, đột nhiên đánh vào trong nước, mặt nước gợn sóng, thuyền cô độc hướng đảo Hồ Tâm mà đi.

Thân ảnh Cảnh Việt dần dần tan biến.

Gió trong trời chiều có chút ấm áp.

Thổi trang phục Đường Hiển Sinh bay phần phật.

Hắn quay đầu nhìn La Nhạc, trên mặt Đường Hiển Sinh lại nở nụ cười lần nữa, cánh tay trong tay áo chỉ chỉ phương hướng Cảnh Việt tan biến, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Cái người này, không thật thà gì cả.”

La Nhạc không nói gì.

Kỳ thật hắn muốn nói, có thể thật sự là Cảnh Việt nhận được chỉ thị của Lục thiếu chủ.

“La thống lĩnh, có thể thông báo một tiếng hay không? Nói là Thái thú Nam quận Đường Hiển Sinh tự mình bái phỏng.”

Đường Hiển Sinh nói.

La Nhạc há to miệng, lại lắc nhẹ đầu.

“Tiên sinh vừa rồi chính là đồ đệ Bạch Ngọc Kinh, hắn nói công tử không muốn gặp thái thú, chính là không gặp, thái thú… Mời trở về đi.”

La Nhạc tự nhiên không thể vì Đường Hiển Sinh mà làm trái ý Lục Phiên.

Da mặt Đường Hiển Sinh giật giật.

Đây là lần đầu hắn bị cự tuyệt như thế này.

Bắc Lạc Lục thiếu chủ này, lại làm giá cao thế?

Cho dù hắn vào kinh thành, hoàng đế đều phải tự mình tiếp kiến hắn, Lục Bình An này…

“Không hổ là tu hành giả, quả nhiên có ngạo khí.”

Đường Hiển Sinh cười cười.

“Đã như vậy, lão phu sẽ đợi ở bờ hồ, chờ khi nào Lục thiếu chủ gặp lão phu thì ta sẽ lên đảo.”

La Nhạc đeo đao khẽ liếc Đường Hiển Sinh.

Đây là đùa giỡn với người khác a.

Nhưng mà, sắc mặt La Nhạc rất nhanh trở thành cổ quái.

Đường Hiển Sinh tìm một chỗ sạch sẽ, bậc đá xanh chưa từng nhốm máu, sau đó dùng khăn lau đi, kéo vạt áo lên ngồi ngay ngắn trên đó.

Nhìn trời chều, Bắc Lạc hồ mông lung xinh đẹp, gió ung dung thổi trên mặt hồ.

Đường Hiển Sinh hắn nếu biểu hiện ra thành ý, Lục thiếu chủ nhất định sẽ gặp hắn a?

Đối với Lục Bình An, Đường Hiển Sinh thật sự rất tò mò.

Thiên hạ hôm nay, có một câu truyền ngôn.

Có được Lục Bình An, có được thiên hạ.

Truyền ngôn này tuyệt đối là thật, nếu như có thể mời Lục Bình An hỗ trợ, thiên hạ kia, sẽ dễ như trở bàn tay.

Đường Hiển Sinh rất có lòng tin, dùng ba tấc lưỡi của hắn, đến chết cũng có thể nói thành sống.

Đao kiếm cong vẹo đều có thể nói thành thẳng.

Tôm cá trong biển đều có thể nói đang bay lượn trên bầu trời.

Đường Hiển Sinh nhìn mặt hồ xanh thăm thẳm, điều kiện đầu tiên là phải có cơ hội.

Bỗng nhiên.

Hắn cảm giác thân thể của mình bị nâng lên.

Lại phát hiện, thân thể của mình đang ngồi ngay ngắn trên bậc đá xanh bị người nâng lên.

“A?”

“Làm gì a?!”

Đường Hiển Sinh kinh ngạc.

Hắn vội giãy giụa, thế nhưng, Long Huyết quân Bắc Lạc thành đã dùng qua Long Huyết đan, khí lực rất to lớn.

Đường Hiển Sinh căn bản không thể tránh thoát, liền bị nhấc lên.

La Nhạc sửa lại áo giáp trên người, lạnh nhạt nhìn thoáng qua Đường Hiển Sinh nói: “Đường thái thú, ta vừa nhận được mệnh lệnh của thiếu chủ, thiếu chủ không muốn gặp ngươi.”

“Cũng muốn ngươi rời khỏi bến tàu.”

“Chướng mắt.”

Vẻ mặt Đường Hiển Sinh liên tục biến hóa.

Vì cái gì?

Đường Hiển Sinh không hiểu, vì cái gì Lục Bình An không muốn gặp hắn?

Hắn đã biết, lúc trước quốc sư Khổng Tu đến, Lục Phiên gặp, hoàng đế Vũ Văn Tú đến, Lục Phiên cũng gặp.

Thậm chí, Bá Vương bái phỏng đêm khuya, Lục Phiên cũng gặp.

Nhưng tại sao hắn lại không gặp mình?

“La thống lĩnh nói đùa? Lục thiếu chủ cũng không mở miệng, các ngươi… Há có thể tự tiện quyết định?”

Nụ cười trên mặt Đường Hiển Sinh dần tan biến.

“Công tử có thể truyền âm ngàn dặm, mệnh lệnh trực tiếp truyền vào đầu chúng ta, Đường thái thú không thể nghe được là điều bình thường.”

La Nhạc thản nhiên nói.

Vài sĩ tốt Long Huyết quân ném Đường Hiển Sinh lên xe ngựa.

“Hoang đường!”

Đường Hiển Sinh không nhịn được tức giận.

La Nhạc nhíu mày, giơ tay đặt lên trường đao bên hông, trên thân tản ra khí thế bàng bạc.

“Không cần lấy lý do hoang đường như thế để đối phó qua loa với lão phu”.

Thế nhưng.

Lời nói Đường Hiển Sinh vừa dứt.

Liền có âm thanh nhàn nhạt vang lên trong đầu hắn.

“Ồ? Hoang đường?”

“Ngươi nói cái gì hoang đường?”

Thanh âm ôn nhuận như ngọc, nhưng lại mang theo chút lãnh đạm với bàng quan.

Sắc mặt Đường Hiển Sinh cứng đờ, tròng mắt bỗng nhiên trừng lớn, liếc nhìn bốn phía.

Là người nào nói?

Âm thanh sao có thể trực tiếp vang lên trong đầu hắn?

Tu hành giả còn có thủ đoạn bực này?

Con của hắn Đường Nhất Mặc cũng là tu hành giả, nhưng mà Đường Hiển Sinh lại hoàn toàn không biết chuyện này.

“Có mấy câu, đừng để bản công tử phải nói lại.”

Thanh âm Lục Phiên lại vang lên lần nữa, sau đó liền biến mất.

Đường Hiển Sinh há to miệng.

Rõ ràng cảm nhận được sự không vui trong lời nói của Lục Phiên.

Cho nên, hắn không dám hỏi nữa.

Tính tình Bắc Lạc Lục thiếu chủ rất nổi tiếng, Đường Hiển Sinh cảm giác nếu mình thật sự chọc giận đối phương, có khi sẽ không thể ra khỏi Bắc Lạc thành.

Hắn vốn thuộc loại người sợ chết, nên cũng chẳng muốn thử đối phương.

Đường Hiển Sinh mang theo kính sợ khó hiểu, chắp tay về hướng Hồ Tâm đảo, sau đó chui vào xe ngựa.

“Hồi Đế Kinh.”

Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.

Lục Phiên dựa vào Thiên Nhận Y, cầm chén rượu thanh đồng trong tay, trong chén là rượu mơ ấm áp.

Bạch y tung bay trong gió, mái tóc rũ xuống tung bay ưu nhã.

Hắn không gặp Đường Hiển Sinh là có lý do, bởi vì nó không cần thiết.

Mục đích Đường Hiển Sinh tìm đến rất rõ ràng, là muốn thuyết phục hắn gia nhập Nam quận, trở thành phụ tá của hắn, Lục Phiên thật sự chẳng thích loại chuyện này.

Cho nên hắn trực tiếp từ chối gặp mặt.

So với gặp Đường Hiển Sinh, Lục Phiên cảm thấy còn không bằng bày một bàn Phong Vũ cục, hoặc là quan sát bọn Nhiếp Trường Khanh đánh nhau với chúa tể bí cảnh.

Cảnh Việt trở về.

Thuyền cô độc bay trong hồ chở hắn xuất hiện.

Bên trên đảo, bọn người Nghê Ngọc, Nhiếp Song cũng thở ra một hơi.

Nghê Ngọc chán ghét lấy ra một cái túi chứa đầy Tụ Khí đan, ném cho Cảnh Việt.

Cảnh Việt nhếch miệng lộ ra nụ cười vui vẻ, hướng lầu hai đi tới.

“Công tử…”

Cảnh Việt quỳ một gối trước mặt Lục Phiên.

Lục Phiên nhấp một ngụm rượu trong ly, nói: “Tốt lắm.”

“Kể từ hôm nay, ngươi là đệ tử Bạch Ngọc Kinh.”

Cảnh Việt vui mừng ngẩng đầu.

“Đa tạ công tử!”

Lục Phiên vuốt cằm, vuốt ve chén rượu trong tay, tay khẽ vẫy.

Cái kiếm cùn Cảnh Việt nắm trong tay bỗng bay lên, rơi trên tay Lục Phiên.

“Hừm… Kiếm này, bỏ đi.”

“Hôm nay, ngươi đã là đệ tử Bạch Ngọc Kinh ta, ta sẽ tặng cho ngươi một thanh khác.”

Lục Phiên nói.

Sau đó, giơ tay lên, ngón tay thon dài nhẹ điểm về phía trước.

Phượng Linh kiếm đỏ rực bay ra.

Quanh quẩn xung quanh Cảnh Việt một lúc.

Rồi hóa thành một đống nước thép trôi nổi trên không.

Tâm thần Lục Phiên phun trào, rất nhanh, đống nước thép liền trở nên dài hẹp, biến thành một thanh kiếm mỏng mai.

Kiếm dài ba thước, trên đó khắc hoa văn kỳ lạ.

Thanh kiếm trôi nổi trước mặt Lục Phiên, hắn bấm tay, gảy nhẹ lên mũi kiếm, thân kiếm cùng với chuôi kiếm, mỗi lần gảy đều có linh khí bắn ra.

Sau cùng.

Vung tay lên.

Kiếm bay tới trước người Cảnh Việt.

“Đây là kiếm ta tặng ngươi, còn tên kiếm, ngươi tự mình lấy.”

Lục Phiên nói.

“Kiếm này, chém giết thuộc hàng đầu, kiếm ý có thể hỗ trợ ngươi, hi vọng ngươi đừng khiến ta thất vọng, nếu tu ra kiếm ý, ngươi sẽ là kiếm khách sở hữu kiếm ý thật sự.”

Lục Phiên nói.

Trên mặt Cảnh Việt tràn đầy xúc động, môi hắn run rẩy.

Đây là lễ vật công tử tặng cho hắn sao?

Nhìn thanh kiếm mỹ lệ khiến hắn xúc động, cánh tay đang duỗi ra của Cảnh Việt khẽ run rẩy.

Cầm kiếm lên, tựa như đang cầm cánh tay trắng trẻo thon dài của người yêu vậy.

Đây là lễ vật đầu tiên Cảnh Việt nhận được trong đời này, cũng là lễ vật hắn thích nhất, không có cái thứ hai.

Kiếm còn, người còn.

Lục Phiên khoát tay, Cảnh Việt liền rời khỏi lầu các Bạch Ngọc Kinh.

Hắn ôm kiếm, không ngừng vuốt ve.

Bỗng nhiên.

Một bóng đen lặng lẽ xuất hiện sau lưng Cảnh Việt, Cảnh Việt bị hù khiến hắn suýt nữa đứng tim.

“Có thể cho lão phu mượn kiếm này xem một chút được không?”

Âm thanh khàn khàn, giống như âm thanh cát đá ma sát với nhau.

Cảnh Việt bỗng quay đầu, quan sát trái phải đều không thấy người, lại nhìn xuống dưới, mới nhìn thấy một thân ảnh thấp bé.

“Công Thâu… Tiền bối?!”

Cảnh Việt ngạc nhiên.

Hắn phát hiện người này chính là Các chủ Cơ Quan các, thế lực dưới trướng Bạch Ngọc Kinh, Công Thâu Vũ.

Công Thâu Vũ chắp tay, tóc bạc trắng, già nua.

Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm thanh kiếm trong tay Cảnh Việt.

Dường như Công Thâu Vũ toát ra một tia lưỡng lự.

“Kiếm của ngươi còn thiếu một cái vỏ kiếm, cho lão phu mượn quan sát, ta sẽ tặng ngươi vỏ kiếm.”

Công Thâu Vũ mở miệng, giọng nói khàn đục.

Cảnh Việt cười cười, đưa kiếm cho Công Thâu Vũ.

Công Thâu Vũ tiếp nhận thanh kiếm, cảm xúc không khác Cảnh Việt là bao, hắn giống như nhìn thấy một mỹ nhân tuyệt thế, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve.

Mơn trớn hoa văn trên thân kiếm, mơn trớn mũi kiếm…

“Không hổ là công tử… Thanh kiếm này thực sự tinh xảo, có được tinh túy của 《 Bản chép tay về cách Luyện khí 》, đây chính là một thanh linh cụ, một thanh Hoàng giai thượng phẩm linh cụ!”

Công Thâu Vũ nói.

Hắn đã xem qua 《 Bản chép tay về cách Luyện khí》, hiểu rõ phân chia phẩm giai đối với linh cụ.

Hắn lưu luyến đem kiếm trả lại cho Cảnh Việt.

“Kiếm tốt! Thế nhưng vẫn cần uẩn dưỡng nhiều hơn, vật là chết, người là sống, nếu có thể khiến cho nhân kiếm hợp nhất, càng có thể khiến cho uy lực tăng lên diện rộng.”

“Cũng giống như Nhiếp Trường Khanh, đao mổ heo của hắn đã không chỉ đơn thuần là đao mổ heo, bởi vì được hắn uẩn dưỡng, có lẽ phẩm chất không bằng kiếm của ngươi, nhưng nếu giao thủ, uy lực lại hơn xa kiếm của ngươi.”

“Kiếm này, gọi là gì?”

Công Thâu Vũ chắp tay, nói.

Cảnh Việt vuốt ve thanh kiếm, mỉm cười nói: “Ta họ Cảnh, kiếm này chính là công tử ban cho… Vậy gọi là Cảnh Thiên kiếm đi.”

“Cảnh Thiên?”

Công Thâu Vũ suy tư, khẽ vuốt cằm.

“Cho lão phu ba ngày, chế tạo một bộ vỏ kiếm cho nó…”

Công Thâu Vũ nói.

Sau đó, liền vận hành bộ pháp, lấy ra 《 Bản chép tay về cách Luyện khí》, khát vọng nhìn lại.

Nếu không phải cảm ứng được Lục Phiên chế kiếm cho Cảnh Việt, hắn căn bản sẽ không để ý tới Cảnh Việt.

“Đa tạ tiền bối!”

Cảnh Việt hết sức cảm động, mím môi, công tử tặng kiếm cho hắn, quá quý giá.

Hắn quả nhiên là người mà công tử coi trọng nhất!

Nam quận.

Thiên Đãng sơn.

Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống.

Bên trên thang đá cổ xưa của Đạo tông có loang lổ dấu vết.

Một thân ảnh toàn thân hắc bào chậm rãi đi, từng bước một leo lên sơn môn Đạo tông.

Bên trên, đạo đồng thủ vệ ôm chổi ngủ gật.

Tiếng bước chân người áo đen giẫm nát lá khô đánh thức đạo đồng.

Đạo đồng tỉnh, nhìn thấy thân ảnh hắc bào thì hơi giật mình.

“Ngươi…”

Thế nhưng, người áo đen lại nén cười, xốc mũ trùm lên, lộ ra một khuôn mặt dã man, chỉ là, bên trên khuên mặt kia lại mang theo vài phần quyến rũ.

Quyền rũ?

Trái tim đạo đồng co rụt lại, đây là cái mị hoặc chết tiệt gì đây.

“Man… Man nhân?!”

Đạo đồng nhìn rõ khuôn mặt vừa dữ tợn vừa quyến rũ ở dưới ánh trăng, chợt kinh hoảng.

Người kia khẽ nhấc tay, điểm nhẹ lên mi tâm đối phương, đạo đồng liền giống như si ngốc, ôm chổi.

“Đạo tông… Không, bây giờ gọi là Đạo các? Đạo các dưới trướng Bạch Ngọc Kinh?”

Hắc y nhân cười khẽ.

“Thể Tàng chính là sức mạnh của thế giới này sao? Khí đan là Ngưng Khí cảnh, Thể Tàng có chút cùng loại Trúc Cơ cảnh ở thế giới ta, đáng tiếc, sinh ra Thể Tàng đều chỉ là nhập môn, nếu có tu hành giả có Thể Tàng đỉnh phong, sẽ có chút phiền phức.”

Tay người áo đen khẽ phất qua khuôn mặt, sờ lông tóc thô ráp, chán ghét nhíu mày.

“Xác thịt bần thỉu này có chút đáng ghét.”

“Chủ nhân Bạch Ngọc Kinh Lục Bình An, nghe đồn chính là thiên hạ đệ nhất tu hành giả, dựa theo bình cảnh thực lực của thế giới này, cao nhất chỉ là trung phẩm Trúc Cơ tu sĩ, bằng vào phân thân có sức mạnh một sợi linh thức của ta, hẳn có thể đối phó, thế nhưng… Vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn, trước tiên nghe ngóng hư thực về người này đã.”

Tiếng cười khàn khàn mang theo vài phần mị hoặc vang lên.

Ngón tay người áo đen điểm nhẹ lên mi tâm đạo đồng, mơ hồ có làn sóng lan ra, không khí bị chấn động, tiểu đạo đồng si ngốc ngã ngồi trên mặt đất.

Đạo tông, nhìn vào bên trong.

Ánh nến chập chờn.

Trên một cái bàn bát tiên cũ kĩ, Tạ Vận Linh mặc một thân đạo bào, mái tóc trắng xóa, cầm bút lông, tô tô vẽ vẽ dưới ánh nến, đã thất bại một lần trên Hồ Tâm đảo, Tạ Vận Linh bắt đầu dốc sức nghiên cứu đạo thuật trận pháp.

Hắn phát hiện đạo thuật trận pháp rất có tiềm năng.

Nếu hắn có đủ linh khí, trận chiến tại Hồ Tâm đảo kia, hắn có thể tạo thêm chút phiền toái cho Lục Bình An.

Đáng tiếc.

Linh khí của hắn quá ít.

Bỗng nhiên.

Bút trong tay Tạ Vận Linh dừng lại.

Không có gió thổi qua.

Thế nhưng ánh nến trên bàn bát tiên lại chập chờn mãnh liệt.

“Là người nào?!”

Tạ Vận Linh bỗng ngẩng đầu, quát lớn!

Khà khà… Tiếng cười mang theo vài phần quyến rũ vang vọng mà ra.

Liền thấy trước cửa đạo quan xuất hiện một người trùm hắc bào.

Con ngươi Tạ Vận Linh co rụt lại.

Người áo đen kia liền biến mất trước cửa đạo quan, giống như là quỷ mị, xuất hiện sau lưng hắn, ngón tay thô dài khoát lên đầu vai hắn.