Dịch: Mèo Rừng
Linh khí có màu đen tuyền cực kỳ nồng đậm không ngừng phun ra ngoài từ bên trong thân thể của vị cường giả Thể Tàng cảnh này, tứ tán ở trong trung tâm cung điện, khiến cho toàn bộ cung điện đều rung động kịch liệt.
Bích họa trên hành lan bắt đầu rạn nứt, hiện lên từng vết rạn dữ tợn.
Nhiếp Trường Khanh thu hồi đao mổ heo lại, đeo đao bên hông, thần sắc trên mặt thoáng cái ngưng trọng.
Bởi vì cái xiềng xích sau lưng vị cường gia Thể Tàng cảnh thượng cổ đang không ngừng rung động.
Trên lầu các Bạch Ngọc Kinh.
Lục Phiên nhìn xem một màn này, khóe miệng hơi cong lên.
“Rốt cuộc cũng mài chết.”
Mặc dù đám người Ngưng Chiêu cùng Nhiếp Trường Khanh cũng chỉ là Thể Tàng, thế nhưng khi bốn người hợp lại, còn cọ sát một ngày một đêm, nói rõ kỹ xảo chiến đấu của bọn hắn đã có chút thích ứng được lực lượng của cấp độ Thể Tàng cảnh.
Lục Phiên giơ tay lên, từ bên trong hộp cờ kẹp lấy một con cờ.
Cờ hạ xuống bàn cờ.
Âm vang thanh thúy quanh quẩn giữa thiên địa.
Một sóng linh khí, hội tụ từ bên ngoài Long Môn, rồi nhanh chóng tràn vào bên trong Long Môn.
Hành lang bên trong trung tâm cung điện.
Bích họa bắt đầu vỡ nát, đám người Nhiếp Trường Khanh toát ra vẻ mặt ngưng trọng, bọn hắn ngửi được nguy cơ tử vong.
Vốn cho rằng, giết chết tên Thể Tàng cảnh thượng cổ này thì có thể đoạt được tiên duyên.
Hiện tại xem ra, cũng không phải như vậy.
Rầm rầm rầm!
Bích họa hoàn toàn vỡ vụn, hình ảnh trên đó phảng phất như sống lại vậy.
Thần tâm của mọi người đều bị bích họa hấp dẫn, bị hút vào trong đó.
Cảnh tượng trước mặt đang không ngừng biến hóa.
Tai của bọn hắn truyền đến âm thanh la giết, chấn thiên động địa.
Đây là một hình ảnh tráng lệ mà thảm liệt.
Bá Vương mang theo trường phủ, đứng lặng giữa phiến thiên địa này, nhìn xem cái tràng diện chiến đấu kinh thiên động địa kia, con người co rút lại với kích cỡ y hệt một hạt đậu.
Thiên địa biến thành huyết sắc.
Bầu trời tựa như bị trảm ra một cái lỗ hỏng to lớn, bên ngoài lỗ hỏng, có sinh linh đáng sợ không ngừng lao vụt vào.
Mà bên dưới vòm trời.
Là một tòa tiên cung to lớn tráng lệ, có bảo tháp thẳng vào mây trời, có cung điện hoa ngọc, tiếng hô giết rung trời ở giữa tiên khí quanh quẩn.
Từng vị tu hành giả Khí Đan cảnh, từng vị tu hành giả Thể Tàng cảnh xông vào mây trời, chiến đấu cùng với những cường giả tràn vào từ cái khe.
Đây là một trận chiến chưa từng được ghi chép.
Chiến đấu rất khốc liệt, kết quả lại càng thêm thảm liệt.
Tiên cung sụp đổ, bảo tháp bị xé rách, sông núi đất đai đều bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, thậm chí mưa to gió lớn cũng không thể dập tắt được hỏa diệm đốt cháy đại địa.
Có cường giả sở hữu khí tức có khả năng quấy nhiễu phong vân, chiến đấu cùng với những sinh linh đáng sợ đi ra từ cái khe.
Bỏ mình, bầu trời đều đang bắn lấy máu tươi.
Đám người Bá Vương, Nhiếp Trường Khanh, Lý Tam Tư, Ngưng Chiêu quan sát lấy hình tượng này, phảng phất cảm động lây.
Đợi cho hình ảnh tan biến.
Bọn hắn sờ sờ mặt của mình, không biết từ khi nào, trên khuôn mặt tuôn ra từng giọt nước mắt ấm áp.
Xiềng xích bắt đầu rung động.
Sau cái hành lang kia, có từng đạo hắc ảnh thê lương thét lên mà ra.
Không ngừng phi độn ở bốn phương tám hướng.
Đám người Bá Vương dồn dập ngưng khí để đối đãi, nhưng mà, những đám hắc ảnh thê lương này nhìn như hữu hình, thực chất lại là vô hình.
Bọn hắn xuyên qua thân thể đám người Bá Vương, vụt ra khỏi hành lang, rất nhanh thì biến mất không thấy nữa, mang theo đó là một loại reo hò được giải thoát, muốn phân tán giữa thiên địa.
Nhưng mà.
Trong lòng đám người Nhiếp Trường Khanh chợt chấn động.
Dồn dập ngẩng đầu, nhìn về phía bên ngoài Long Môn.
Sau đó chứng kiến được, một cái bàn tay khổng lồ được hình thành từ liinh khí, hiển hiện trên bầu trời, đột nhiên nắm lại.
Vô số hắc ảnh dưới một chưởng này, đều mang theo tiếng kêu kêu khóc thất kinh cùng không thể chống cự, vỡ nát thành muôn vàn hắc ảnh, những cũng có rất nhiều hắc ảnh nhỏ yếu, đào thoát trong lúc loạn, tựa như là du ngư, tan biến trong thiên địa.
“Là… là… công tử!”
Ngưng Chiêu nhận ra khí tức mà bàn tay khổng lồ kia mang tới, không khỏi nói.
“Chúng ta đến cùng là làm cái gì? Vậy mà chọc cho công tử ra tay!?”
Trên mặt Nhiếp Trường Khanh hiện ra một vẻ sợ hãi vẫn chưa tán đi, nói.
“Thu chiến lợi phẩm, rồi đi ra đi.”
Âm thanh nhàn nhạt của Lục Phiên van vọng bên tai đám người Nhiếp Trường Khanh cùng Ngưng Chiêu.
Mọi người lấy lại tinh thần, nhìn về phía sau hành lang.
Bọn hắn nuốt nước miếng một cái, dồn dập đi vào trong.
Tuy nhiên, lúc mà Nhiếp Trường Khanh đi qua thi thể của vị Thể Tàng cảnh thượng cổ kia, lại phát hiện ra thi hài của hắn có mấy khối tựa như bảo thạch làm từ thủy tinh đang trôi nổi, long lanh óng ánh.
“Đây là…”
Thần tâm Nhiếp Trường Khanh hkkẽ động, nhớ tới những thứ mà Lục Phiên đã từng nói cho bọn hắn, trên thân chúa tể ở trong bí cảnh có tồn tại một cái bảo vật, chỉ có người một đao cuối cùng chém giết được vị chúa tể này, mới có thể nhặt được bảo vật này.
Bá Vương cùng với Lý Tam Tư nhặt thử, nhưng lại phát hiện ra, những cái bảo thạch này giống hệt cái bóng vậy, bàn tay của bọn hắn trực tiếp xuyên qua nó.
Ngưng Chiêu cũng vậy.
Nhiếp Trường Khanh khom lưng nhặt, vậy mà có cảm giác cầm vật chân thật.
“Đây là… linh thạch mà công tử từng nói qua!?
Nhiêp! Trường Khanh hít sâu một hơi, nói.
Linh thạch, có thể dùng để phụ trợ việc tu hành, bên trong đó có ẩn chứa linh khí thuần khiết, có khả năng hấp thu trực tiếp.
Nhiếp Trường Khanh nắm lấy một viên linh thạch trân quý, bỏ nó vào trong túi.
Mặc dù Bá Vương cùng Lý Tam Tư có hơi đỏ mắt, nhưng mà bọn hắn không lấy được, cũng chả có cách nào.
Mấy người đi ngang qua hành lang, vào thạch thất ở phía sau.
Thạch thất này vô cùng rộng lớn, nói là thạch thất chứ thực ra xưng là hang đá càng chuẩn hơn, trên vách hang móc ra được lít nha lít nhít hơn vạn mỏm đá, mỗi cái hang đá đều có một bộ xương khô đang xếp bằng.
Bên trên xương khô đều đeo một cọng xiềng xích, được nối ở trên cổ thi thể của vị cường giả Thể Tàng cảnh ở bên trong hành lang.
“Những hắc ảnh kia, không phải là…”
Lý Tam Tư như nghĩ tới gì đó, sắc mặt có hơi đổi.
Nhiều thi hài như thế này, lại tiếp tục liên tưởng tới vô số hắc ảnh lao ra hang động vào trước đó.
Trong long đám người Lý Tam Tư không khỏi có chút trầm trọng.
Ngoài trừ những thi hài này, ở chính giữa hang đá còn có một cái bệ đá, trên bệ đá có trưng bày bốn khối ngọc bài cùng tản mát mấy chục khối linh thạch long đong.
Đây chính là chiến lợi phẩm của bọn hắn.
Bốn người liếc nhau, không có niềm vui sướng do chiếm được tiên duyên cùng chia cắt chiến lợi phẩm.
Bọn hắn riêng phần mình lấy một khối ngọc giản, phân linh thạch ra, rồi với tâm tình nặng nề, rời khỏi hang đá.
Tình huống bên ngoài hang đá, lại liên tưởng đến hình ảnh bị cuốn vào trong đó.
Bọn hắn tựa hồ hiểu rõ, trong lúc vô tình, bọn hắn biết được bí mật thượng cổ khiến cho người ta trở nên trầm trọng.
Bá vương rời khỏi trung tâm cung điện, một trận chiến này, hắn vẫn không thể đột phá vào Thể Tàng, trong lòng của hắn nhẫn nhịn sự tức giận cùng không cam lòng.
Lý Tam Tư cũng thối lui ra khỏi Long Môn, về tới Đạo tông.
Quầng trăng thanh lãnh.
Nhiếp Trường Khanh cùng với Ngưng Chiêu, với tâm tình nặng nề, bọn hắn lấy thể xác cùng tinh thần mệt mỏi đi ra khỏi Long Môn, dùng thân thể mệt mỏi, lết tới lầu các tầng hai Bạch Ngọc Kinh.
Lầu các tầng hai, Tạ Vận Linh yên tĩnh ngồi xếp bằng ở một góc.
Rượu mơ thì lại đang được hâm trên bàn gỗ trinh nam.
“Công tử.”
Ngưng Chiêu cùng Nhiếp Trường Khanh khom người lại, không để ý đến Tạ Vận Linh.
Ánh trăng thanh lãnh chiếu rọi xuống, mang theo vài phần lạnh lẽo.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên Thiên Nhận Y, tắm lấy ánh trăng.
Hắn dưa vào lan can, đối diện với quầng trăng được nhao nhao trên Bắc Lạc hồ, đưa lừng về phía bọn hắn.
Nhiếp Trường Khanh cùng Ngưng Chiêu nhìn xem bóng lưng này, đột nhiên cảm giác được một cỗ áp lực để bọn hắn không thở nổi.