Dịch: Mèo Rừng
Đế Kinh, đêm mưa.
Thiết kỵ hạ xuống, làm nước mưa xung quanh bị bắn cao hai thước, bọt nước vung vãi, phát ra âm thanh leng keng tựa như cầm sắt, quanh quẩn ở ngõ nhỏ tại phố lớn Đế Kinh.
Tiếng áo giáp ma sát lẫn nhau, cùng với âm thanh kiếm rút khỏi võ, và cuối cùng là tiếng la giết.
Sự huyên náo bao phủ hoàn toàn bầu trời của tòa thành trì đã có tuổi này.
Trên cổng thành, từng vị binh lính được Giang Li huấn luyện một cách nghiêm chỉnh đang giương căng cây cung trong tay, ngón tay cái gấp vào lông đuôi mũi tên, khiến cho đốt ngón tay nổi gân xanh.
Nước mưa trút lên trên lông đuôi, rồi văng tung tóe ra, khí tức sát phạt, thuận theo mũi tên tựa hồ cũng khuếch tán toàn bộ vào trong không khí.
Bên dưới thành trì.
Tiếng ngựa hí vang.
Đường Nhất Mặc đầu đội mũ rộng vành, người khoác áo tơi, đang lái xe.
Mưa, trút xuống từ bầu trời, cuốn theo đó là sấm sét xẹt qua rồi biến mất ở trong tầng mây, giọt mưa rơi trên đất, chảy xuôi theo dòng nước ở phố dài Đế Kinh, truyền ra âm thanh soạt soạt liên tục.
Trong xe ngựa.
Có tiếng lão nhân ho khan.
Tĩnh mịch thất thường bao trùm cả không gian xung quanh đây, chỉ còn lại tiếng ho khan của Đường Hiển Sinh là quanh quẩn lấy.
Lão thái giám một tay bung dù, một tay cầm phất trần, trong đôi mắt thiếu đi cái vẻ sợ hãi rụt rè khi ở trước mặt hoàng đế, ngược lại thì lại có được vô tận tinh mang cùng hung lệ.
“Đường Hiển Sinh… Bệ hạ mệnh ngươi lập tức vào cung yết kiến! Bằng không… Xách đầu mà đi!”
Giọng nói the thé của lão thái giám xuyên qua màn mưa tĩnh mịch, vang vọng trong các hẻm nhỏ xung quanh thành lâu.
Xung quanh nóc nhà, có từng vị Hắc Long vệ thân mặc hắc bào, khoác áo giáp đen, linh khí chậm rãi phun trào làm cho tốc độ mưa rơi xuống bị giảm đi rất nhiều.
Những Hắc Long vệ này so với thủ vệ trên phố dài thì càng mạnh mẽ và trật tự hơn.
Hắc Long vệ mới là tinh hoa mà Giang Li huấn luyện ra, cũng là lực lượng của Vũ Văn Tú.
Cho dù là Đường Hiển Sinh cũng không thể không thừa nhận, Hắc Long vệ có được sự huấn luyện từ Giang Li, thì tựa hồ hiếu thắng hơn Nam Phủ quân.
Giang Li không phải tu hành giả, hắn cũng không sử dụng phương thức bồi dưỡng tu hành giả để bồi dưỡng Hắc Long vệ, thay vào đó thì lại dùng phương thức trong quân đội để bồi dưỡng tu hành tử sĩ.
Trên thân của những người này có linh khí, mỗi một vị đều tương đương với cao thủ Tông sư võ nhân ở giang hồ, đặc biệt là trật tự và thủ đoạn sát phát, điều này làm cho họ càng thêm mạnh mẽ và đáng sợ hơn.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Đường Hiển Sinh kiêng kị Giang Li, muốn diệt trừ hắn để cho thống khoái.
“Khụ khụ… Lão phu bị nhiễm phong hàn, bệnh nặng khó đi, thỉnh công công chuyển cáo bệ hạ, tha thứ lão thần khó theo lệnh.”
Âm thanh của Đường Hiển Sinh truyền đến trong lúc những giọt mưa rơi xuống xe ngựa.
Thanh âm không lớn, thế nhưng lão thái giám lại nghe rất rõ ràng.
Xung quanh xe ngựa còn có tu hành giả Nam Phủ quân.
Tất cả bọn hắn đều đội mũ rộng vành, những người này đã được Đường Hiển Sinh xếp vào bên trong Đế Kinh từ lâu, chuẩn bị việc hộ tiễn hắn rời đi sau này.
Thấy những tên tu hành giả Nam Phủ quân này, vẻ lãnh ý trên khuôn mặt lão thái giám càng lúc càng nồng đậm.
“Tốt cho một tên Đường Hiển Sinh, thì ra ngươi đã dự mưu từ trước, tính toán Giang Li tướng quân, gian nghịch hạ thần, hôm nay nhất định phải bắt ngươi lại, hướng bệ hạ quỳ tha!”
“Ngươi không phải Bắc Lạc Lục thiếu chủ, thật coi cái Đế Kinh này muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?”
“Ba trăm Hắc Long vệ nghe lệnh, giết chết bất luận tội.”
“Hôm nay ngươi nhất định mọc cánh cũng khó thoát!”
Âm thanh bén nhọn của lão thái giám tựa như rống to, quanh quẩn bốn phía Hoàng thành, xé rách tầng mây trên bầu trời.
Ngay sau khi lời nói vừa ra.
Trên cổng thành, nhóm cung thủ buông lỏng những mũi tên mà nãy giờ vẫn đang được kéo căng ra.
Thanh âm dây cung được kéo căng, tựa như đang tấu một tổ khúc đòi mạng.
Vô số mũi tên thuận theo cổng thành, phô thiên cái địa mà lao xuống dưới, mũi tên tản ra hàn mang, xuyên nát từng giọt nước mưa.
Oanh!
Quả nhiên, đôi mắt của Đường Nhất Mặc đang ngồi trước xe ngựa chợt co rút lại.
“Đây là bán mạng.”
Hắn chậm rãi mở miệng, âm thanh có chút khàn khàn. Đây là hắn đang nói với Đường Hiển Sinh đang ngồi trong xe ngựa.
“Ngươi có thể coi đây là một cuộc giao dịch.”
Âm thanh của Đường Hiển Sinh xuyên thấu qua chiếc vải mành, truyền ra.
“Ta không muốn chết, bởi vì khi ta chết, em gái ta cùng với mẹ ta sẽ trôi qua cực kỳ thảm thiết, cho nên ta phải sống sót.”
Đường Nhất Mặc đứng lên từ trên xe ngựa, nước mưa liên tục trút xuống từ trên rìa mũ rộng vành, áo tơi cũng có hơi nước chấn động.
“Đương nhiên là ngươi phải sống sót, ngươi vẫn phải chứng kiến cái ngày mà muội muội ngươi xuất giá, ta và mẹ ngươi cũng chờ đợi, đợi ngươi dưỡng lão cho chúng ta.”
Âm thanh của Đường Hiển Sinh lại truyền ra lần nữa.
“Dùng trận chiến lần này, để đổi vinh hoa phú quý nửa đời sau cho muội muội cùng mẹ ngươi.”
Giữa thiên địa trở nên hết sức yên tĩnh.
Tiếng sấm rền vang, nổ ở trên vòm trời, giống như bầu không khí trong Đế Kinh vào trước kia, cực kỳ xơ xác tiêu điều.
Đường Nhất Mặc chậm rãi cởi chiếc dây buộc bằng sợi bông ở trên cổ áo tơi.
“Đây là lần cuối cùng.”
Đường Nhất Mặc nói.
Trong xe ngựa trầm mặc nửa ngày, sau đó, mới có âm thành khàn khàn phát ra.
“Được.”
Lời nói vừa ra.
Mũi tên cũng đáp xuống, cơ hồ đều phải rơi trên xe ngựa, một mũi tên thì đang không ngừng phóng to ra trước con ngươi của Đường Nhất Mặc.
Ông…
Áo tơi của hắn nổ tung, làm cho những giọt nước mưa bị đọng lại trên đó cũng bị bắn tung tóe theo.
Sóng linh khí khuếch tán bốn phía, khiến cho mũi tên dồn dập bay ngược trở lại.
Xung quanh xe ngựa.
Tu hành giả Nam Phủ quân dồn dập rút đao, âm thanh vang vọng không dứt.
Có linh khí hóa thành đao khí sắc bén, xẹt qua mặt đất, cắt những vũng nước vẫn còn đọng lại trên mặt đất, thật lâu khó mà khép lại.
“Giết!”
Âm thanh của Đường Nhất Mặc vỡ toang ra.
Tu hành giả Nam Phủ quân dồn dập gầm nhẹ đáp lại.
“Vâng!”
Nam Phủ quân là do Đường Nhất Mặc huấn luyện, mặc dù hắn không hiểu được phương pháp huấn luyện quân đội, thế nhưng hắn lại dựa theo bản cải tiến thấp hơn của 《 Bát Mạch Độn Giáp Ma Công 》để huấn luyện Nam Phủ quân, thấy vẫn có hiệu quả
Lão thái giám thấy Đường Hiển Sinh phản kích, thì bỗng hất phất trần lên.
Hắc Long vệ cũng dồn dập động.
Ngoại trừ Hắc Long vệ, còn có thiết kỵ cùng binh lính bên trong Đế Kinh.
Tiếng vó ngựa rền vang, công kích trên đường dài, trường mâu sắc bén trong tay phản chiếu lấy màn đêm dày đặc.
Nam Phủ quân lao tới.
Bọn hắn rút đao ở phần eo ra, đao khí được dung nhập bởi linh khí, xỏ xuyên qua hai thước rồi lại hai thước trong không khí.
Trong lúc bọn hắn đang cấp tốc mà chạy, thì hai đầu gối bất chợt quỳ xuống, sau đó lướt đi trên nền đường lát đá xanh đang ngập nước đọng.
(
Giống với cách ăn mừng bàn thắng của Ronaldo bằng cách trượt trên sân cỏ.)
Thanh đao trong tay chợt quét qua.
Công kích của thiết kỵ còn chưa đến gần thì đã bị đao khí chém trúng.
Bụng ngựa nứt ra từng vết đao, máu ‘soạt’ một cái rồi phun trào ra, kèm theo đó là nội tạng vung vãi đầy đất.
Móng trước bị chém đứt, ngã rơi xuống mặt đất.
Thiết kỵ trên lưng ngựa cũng đồng thời bị ngã xuống, quay cuồng ngay tại chỗ, làm cho nước mưa đầy đất bị bắn tung tóe lên, ngay sau đó thì bị đao khí của Nam Phủ quân chém bay đầu.
Đôi mắt lão thái giám co rút lại.
“Nam Quận Nam Phủ quân, cùng Hắc Long vệ, đều là những thế lực tu hành giả đã xông qua Long Môn… Đường Hiển Sinh dã tâm thật không nhỏ…”
Lão thái giám phất tay áo, lại phái binh lính thiết huyết tiếp tục xung phong.
Nam Phủ quân cũng không phải Bạch Ngọc Kinh, nơi có những tu hành giả yêu nghiệt.
Bọn hắn chỉ cần dùng nhân số cũng có thể đè chết.
Đợi sau khi kiệt lực, thì có thể lệnh Hắc Long vệ đi thu hoạch.
Xung quanh nóc nhà, từng tên Hắc Long vệ mặc lấy áo giáp đen, tựa như một pho tượng được điêu khắc, con mắt giống với mắt ưng, nhìn chằm chằm Nam Phủ quân đang chém giết trên đường dài.
Tay của bọn hắn đặt lên trên đại đao ở bên hông.
Những thanh đao này chính là Giang Li cố ý mệnh cho thợ rèn bên trong Đế Kinh chế tạo, đại đao chuyên thuộc về Hắc Long vệ, Giang Li lấy tên là, Ly Đao.
Lưng đao dày bằng hai ngón tay, thân đao đen nhánh, không có mũi, thanh đao này giống như bị gãy vậy.
Lưỡi đao sắc bén, có thể thổi tóc tóc đứt, cực kỳ nặng nề, nếu như những tinh binh bình thường được phát cho cây đao này, căn bản là không thể nào quơ liên tục được.
Thế nhưng Ly Đao lại được phân phát cho Hắc Long vệ, như vậy thì có thể bộc phát ra lực lượng sát phạt cực kỳ mạnh mẽ.
Trên đường dài, rất nhanh thì nước mưa đã hóa thành huyết thủy, mưa rơi trên trời cũng không cách nào cọ rửa tất cả được, bởi vì khi cọ rửa, thì sẽ có huyết thủy mới chảy xuống.
Áo tơi trên người Đường Nhất Mặc chợt nổ tung, hắn đạp lên xe ngựa.
Sau khi rơi xuống đất, thì nước mưa bị hất tung bốn thước.
Chân của hắn quét ngang, đá trúng những giọt nước bị bắn tung tóe kia, khiến cho nước mưa hóa thành những cái thủy tiễn sắc bén, bắn về thủ vệ Đế Kinh ở phía trước.
Phốc phốc!
Âm thanh tựa như mũi tên bắn vào da thịt, vang trầm lên.