TRUYỆN FULL

[Dịch] Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 174: Không phải tộc ta, trong lòng chắc chắn có ý xấu! (1)

Dịch: Tiểu Du

Đế Kinh.

Mưa đêm.

Một trận chiến quyết liệt, mưa từ trên trời không ngừng rơi xuống, giống như phủ lên thiên địa một tấm lụa mỏng mông lung.

Hắc Long vệ cuối cùng cũng ra tay, bọn hắn nhảy xuống từ nóc nhà, rút Ly Đao bên hông ra, vận chuyển linh khí tụ lực, đột nhiên chém xuống.

Nam Phủ quân không thể ngăn cản, trực tiếp bị chém thành hai nửa, đầu thân chia lìa.

Máu nhộm đỏ mặt đất, nước mưa trút xuống từ bầu trời lại cuốn máu trôi đi.

Lão thái giám chiến đấu với Đường Nhất Mặc, phất trần vung vẩy khiến nước mưa trên mặt đất bắn lên, tạo thành tường nước.

Mặc dù lão chỉ biết vận dụng linh khí sơ xài, thế nhưng thực lực cũng có thể áp dụng vào thực chiến.

Vài Hắc Long vệ nắm Ly Đao phi xuống từ nóc nhà, tiếp cận Đường Nhất Mặc.

Ly Đao ma sát cùng mặt đất tạo ra âm thanh chói tai vang vọng trong đêm.

Đường Nhất Mặc nhíu mày.

Sau đó, linh khí trong cơ thể chuyển động.

Đệ nhất mạch, mở ra.

Oanh!

Mở ra đệ nhất mạch, cả người Đường Nhất Mặc trở nên sôi trào, lực lượng tăng lên gấp đôi, tốc độ cũng tăng gấp đôi, chiến lực thì gấp bội.

Nam Phủ quân xung quanh cũng thế, bọn hắn dựa vào bản rút gọn 《 Bát Mạch Độn Giáp Ma Công 》 cũng kích phát sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ.

Đường Nhất Mặc bỗng biến mất.

Xung quanh chỉ lưu lại tàn ảnh, dường như màn mưa đều không thể đuổi kịp tốc độ của hắn.

Lão thái giám giật mình, lại phát hiện không biết khi nào Đường Nhất Mặc đã xuất hiện bên cạnh hắn, một cú đấm mang theo linh khí, tràn ngập sức mạnh hung hăn đánh xuống.

Đông!

Nước mưa bắn tung tóe.

Trong miệng lão thái giám phun ra một ngụm máu.

Mũi chân chạm đất, vạch ra một vệch nước dài trên mặt đất.

“Đi.”

Linh khí quanh thân Đường Nhất Mặc như ngọn lửa đang cháy rực.

Hắn lạnh lùng nói.

Nam Phủ quân nhận lệnh, lập tức lướt nhanh về phía cửa thành.

Hắc Long vệ tiếp tục đuổi theo, chiến đấu tiến vào giai đoạn quyết liệt.

Thế nhưng, Đường Nhất Mặc không quan tâm đến trận chiến trên đường dài.

Trong một cái hẻm nhỏ, có một nho sam thư sinh lưng gánh rương sách, cầm ô giấy dầu, im lặng quan sát trận chiến.

Một lúc sau.

Thư sinh mới cười khẽ một tiếng.

Cất bước bước ra.

Soạt, soạt…

Trời đất trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh bàn chân đạp nước vang lên.

Trong lòng nhiều người đều giật mình, nhìn lại.

Lại thấy một nho sinh chậm rãi hành tẩu.

Nước mưa lạnh lẽo rơi trên khuôn mặt lão thái giám, làm lão nhíu mày, xuyên qua màn mưa, nhìn nho sinh áo trắng đang cầm dù, trên mặt liền hiện ra nét vui mừng.

“Khổng tiên sinh, xin ngài ra tay bắt tên nghịch tặc này!”

Âm thanh the thé của lão thái giám xe rách sự yên tĩnh của màn đêm, vang vọng trong hẻm nhỏ.

Khổng Nam Phi là tu hành giả, điều này lão biết, hơn nữa còn không phải tu hành giả bình thường, ở trong bí cảnh dãy Ngọa Long đã từng chiếm được pháp quyết tu hành 《 Hạo Nhiên Vận Linh Quyết 》, là công pháp tu hành chính thống.

So với Hắc Long vệ thu được chút linh khí bằng cách đánh nát binh tượng trong Long Môn thì thuần khiết hơn nhiều.

Khổng Nam Phi cụ thể mạnh cỡ nào, trong lòng lão thái giám cũng không biết.

Nhưng mà, chắc chắn mạnh hơn bọn hắn không ít.

Khổng Nam Phi cầm dù hành tẩu, giày vải hạ xuống, nước mưa bắn cao ba thước.

Tốc độ của hắn lại càng lúc càng nhanh, sau đó, bàn chân khẽ điểm, đã ở trên nóc nhà, hành tẩu về hướng cửa thành.

Ngồi ngay ngắn trên cửa thành.

Tay cầm ô giấy dầu, lưng cõng rương sách, im lặng quan sát chiến đấu bên dưới.

Đường Nhất Mặc ngẩng đầu, nhìn chằm chằm thân ảnh bạch y nho sam Khổng Nam Phi đang ngồi ngay ngắn trên cửa thành.

“Ngươi là con riêng của Đường Hiển Sinh, vốn không có tình cảm thâm hậu với Đường Hiển Sinh, huống hồ ngươi lại nhận được cơ duyên, vì hắn mà chết thì không đáng.”

“Để lại Đường Hiển Sinh, ngươi có thể đi.”

Khổng Nam Phi nói.

Thanh âm của hắn xé rách tiếng mưa rơi, vang vọng trong tai tất cả mọi người.

Đường Nhất Mặc nhìn chằm chằm Khổng Nam Phi, hắn cũng là một tu hành giả không thua kém gì mình.

Đồ đệ quốc sư Nho giáo, chính là một vị đỉnh cấp Khí Đan cảnh tu hành giả.

Trong xe ngựa truyền ra tiếng ho khan của Đường Hiển Sinh.

Đường Nhất Mặc hít sâu một hơi, hắn đã có ước đinh với Đường Hiển Sinh, cũng xem như một cái giao dịch.

Nếu đã đáp ứng, vậy thì phải nỗ lực làm đến cùng.

“Xin thứ lỗi.”

Đường Nhất Mặc nói.

Sau đso, thân thể Đường Nhất Mặc dưới tường thành khẽ động, hướng Khổng Nam Phi đang ngồi trên tường thành đánh một quyền.

Nước mưa bắn lên, giống như hóa thành một mũi tên lớn, phi thẳng hướng Khổng Nam Phi.

Khổng Nam Phi nhíu mày.

Không hoảng loạn nhìn mũi tên bay tới, linh khí tỏa ra quanh thân.

Không chỉ như thế, hắn chậm rãi mở miệng, miệng lưỡi lưu loát, dường như có văn thơ hiện ra từ trong miệng của hắn vậy.

Nước mưa rơi xuống dường như chậm lại.

Trong trời đất tràn ngập một cỗ khí tức vô hình.

Nho giáo Hạo nhiên khí.

Linh khí kết hợp cùng với Nho giáo Hạo nhiên khí!

Phanh phanh phanh!

Thủy tiễn nổ tung.

Đường Nhất Mặc cảm nhận được một cỗ áp lực cực lớn.

Khổng Nam Phi ngồi ngay ngắn trên tường thành với một thân áo trắng, lưỡi nở hoa sen.

Một cỗ áp lực vô hình tỏa ra.

Nam Phủ quân cùng với Đường Nhất Mặc không thể động đậy dù chỉ một ngón tay.

Linh khí kết hợp cùng Hạo nhiên khí hình thành nên Thiên Địa Hạo Nhiên khí, thật ra có chút giống với linh áp của Lục Phiên.

Thủ đoạn mà Khổng Nam Phi thi triển ra, đúng là có chút kinh người.

Đường Nhất Mặc cắn răng, chống đỡ cỗ áp lực này.

Nam Phủ quân đồng loạt quỳ một chân trên mặt đất, cầm vũ khí chịu đựng.

Trên cổng thành.

“Hàng, hay không hàng?”

Khổng Nam Phi cầm ô giấy dầu, nói.

“Không bao giờ.”

Dưới đất.

Đường Nhất Mặc không chút lưỡng lự trả lời.

Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu.

Quanh thân Đường Nhất Mặc bắt đầu có ma khí xuất hiện, hắn đang xông qua đệ nhị mạch.

Đệ nhị mạch này hắn đã thử qua vô số lần, nhưng đều chưa từng xông qua, hôm nay, nếu không qua chỉ có thể chết!

Khổng Nam Phi nhíu mày.

Trong miệng lại tụng niệm Hạo Nhiên thơ văn.

Đánh ra một chưởng, vô số hạt mưa tụ lại dưới một chưởng này của hắn, khiến cho không khí bị vặn vẹo.

Đột nhiên đập xuống.

Tu hành giả Nam Phủ quân gánh không nổi, đều ngã gục xuống đất.

Hắc Long vệ phi nhanh tới, Ly Đao liền gác trên cổ tu hành giả Nam Phủ quân.

Một tên Hắc Long vệ cầm đao, muốn khống chế Đường Nhất Mặc, thế nhưng, Đường Nhất Mặc lại thoát khỏi trói buộc của hạo nhiên chính khí.

Xoay người đấm lại.

Tên Hắc Long vệ này dùng Ly Đao chống lại, nhưng bị Đường Nhất Mặc đánh một quyền xuyên qua.

Quyền đầu chạm ngực, lồng ngực lõm vào, hắn phun ra một ngụm máu, bay ngược ra sau.

Sau khi tên này bay ra, khí tức liền bắt đầu từ từ suy yếu.

Một chưởng của Khổng Nam Phi vỗ xuống từ trên trời.

Cả người Đường Nhất Mặc tản ra khói đen mờ mịt.

Cổ hắn nổi gân xanh, ánh mắt đầy tơ máu, da thịt đỏ rực.

Hắn đang mạnh mẽ xông qua đệ nhị mạch.

Chỉ là không thể xông qua được.

Phốc phốc…

Đường Nhất Mặc ho ra một ngụm máu.

Cuối cùng, dường như cảm nhận được một khe hở.

Ma khí màu đen quấn quanh thân thể hắn, ngăn cách nước mưa.

Hắn gầm nhẹ một tiếng.

Đánh ra một quyền hướng tới một chưởng của Khổng Nam Phi.

Chưởng ấn nổ tung, hóa thành nước mưa tán loạn trong không trung.

Đôi mắt Khổng Nam Phi trên cổng thành co lại, hơi kinh ngạc.

Đường Nhất Mặc mở ra một khe hở ở đệ nhị mạch, thực lực tăng lên không ít.

Thân hình hắn thoát ra trong nháy mắt, xông vào trong xe ngựa của Đường Hiển Sinh, khí kình trên người xoắn nát vải mành.

Sau đó, ôm Đường Hiển Sinh lao ra khỏi kiệu, phóng về phía cửa thành.

Đường Hiển Sinh cảm giác nặng nề khó thở.

Khí tức tu hành giả tỏa ra trên người Đường Nhất Mặc khiến tâm thần hắn run rẩy.

Đường Nhất Mặc nhảy lên một cái, giống như một vệt đen, hung hăng đụng mạnh vào cửa thành.

Đông!

Bóng dáng Đường Nhất Mặc ôm theo Đường Hiển Sinh bắn ra.

Sau đó, chân Đường Nhất Mặc tiếp đất, lực lượng dưới chân lại bùng nổ, đạp nát gạch đá.

Hắn lại lao ra lần nữa, hóa thành một tia chớp đen, ôm Đường Hiển Sinh, đầu gối hung hãng đạp lên cửa thành.

Cuối cùng, cửa thành dày nặng cũng mở ra một khe hở.

Hắn ôm theo Đường Hiển Sinh chạy ra từ lỗ hổng.

Khổng Nam Phi lại đem màn mưa biến thành vô số mũi tên.

Lần nữa đánh tới Đường Nhất Mặc đang ở dưới cổng thành.

Thế nhưng đều bị Đường Nhất Mặc quay đầu gầm lên đánh tan đi.

Nhưng Đường Nhất Mặc cũng bị hạo nhiên khí làm bị thương, ho ra một ngụm máu, ôm theo Đường Hiển Sinh, kéo theo vết máu loang lổ, dần dần biến mất trong màn mưa.

Bọn hắn thoát rồi.

Lão thái giám ngơ ngác nhìn cửa thành bị đụng vỡ, trên mặt run rẩy.

Trên cổng thành.

Khổng Nam Phi cầm ô đứng, nhìn hai thân ảnh tan biến trong màn đêm.

Lông mi nhíu lại.

Một lúc sau, mới lắc đầu, thân hình hạ xuống cổng thành, thi triển bộ pháp, tan biến trên đường dài.