TRUYỆN FULL

[Dịch] Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 183: Hắn tới từ Bạch Ngọc Kinh (2)

Người dịch: Duy Cường

Một bóng người mặc giáp nhẹ, đi tới bên cạnh Tư Mã Thanh Sam,"Tại hạ, thống lĩnh Nam Phủ quân, Đường Nhất Mặc."

Thân ảnh nói với Tư Mã Thanh Sam.

Tư Mã Thanh Sam khẽ giật mình, Nam Phủ quân, đương nhiên hắn đã nghe nói qua, quân đội do tu hành giả tạo thành của Nam Quận, cực kỳ thần bí mà mạnh mẽ.

"Bạch y nhân vừa rồi, gọi là Nhiếp Trường Khanh, đệ tử của Bạch Ngọc Kinh, đại tu hành giả đang hành tẩu thiên hạ, là tồn tại một người có thể địch vạn quân."

Ánh mắt của Đường Nhất Mặc nhìn về phố dài trống trải, nói.

Tư Mã Thanh Sam nghe xong, thân thể run lên.

Thợ mổ heo Nhiếp Trường Khanh, đến từ.... Bạch Ngọc Kinh?

Thần bí khó lường Bạch Ngọc Kinh!

Đường Nhất Mặc không hề để ý đến Tư Mã Thanh Sam đang thất hồn lạc phách.

Hắn mang theo Nam Phủ quân, nhìn thi thể nằm đầy mặt đất, nhìn thủ thành tướng quân chết không nhắm mắt, hít sâu một hơi.

Chuyện này cũng không thể cứ tính như thế.

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt của Đường Nhất Mặc trở nên sắc bén, cánh tay đột nhiên hướng về phía trước vung lên, dẫn dắt Nam Phủ quân xông ra khỏi cửa thành.

Đuổi theo Man binh còn đang rút lui.

Sau một phen huyết chiến, lưu lại hơn ngàn thi thể của Man binh, giết đến Man binh linh hồn lạnh lẽo.

Trong thành.

Tư Mã Thanh Sam nhìn chằm chằm vào màn mưa, sau đó, hơi khom người đem bức tranh từ dưới đất nhặt lên.

Hắn mở bức tranh ra, trên bức tranh có nhiều chỗ đã bị nước bùn nhiễm bẩn, mất đi ý nghĩa vốn có.

Tư Mã Thanh Sam thở dài một hơi, buông bức tranh xuống, lê thân thể ướt sũng hướng về trong nhà bước đi.

Về đến trong nhà, hắn thay thanh y đã bị nhiễm nước mưa, rồi vội vàng đi về phía bàn sách, cẩn thận trải ra một mảnh giấy tuyên lớn, bút lông nhuốm mực.

Nội tâm của hắn dần dần yên tĩnh lại, trong thân thể ngưng tụ một luồng tinh khí thần, trong đan điền dường như có một luồng khí đang lưu chuyển.

Hắn bắt đầu đặt bút vẽ tranh.

Bút lực mạnh mẽ hùng hồn, khi vẩy khi điểm trên trang giấy.

Rất nhanh, trong bức họa, hình ảnh một người áo trắng đeo đao xuất hiện trong màn mưa mông lung hiện lên, sống động như người thật.

Tư Mã Thanh Sam lùi lại một bước.

Trong mắt hắn, người áo trắng phảng phất như sống lại.

Trong mơ hồ, Tư Mã Thanh Sam dường như nhìn thấy người áo trắng kia quay đầu, trên gương mặt râu ria xồm xoàm hiện lên một nụ cười.

Tư Mã Thanh Sam ngồi trên chiếc ghế cũ kỹ.

Nhìn hai bàn tay dính đầy vết mực.

Bỗng nhiên, tựa hồ như đã hiểu rõ cái gì.

...

Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.

Trên lầu hai của tòa nhà Bạch Ngọc Kinh.

Áo trắng của Lục Phiên không gió tự bay, tinh thần dâng trào, giống như hóa thành ngàn vạn sợi tơ, quấn quanh tia sáng màu vàng đang chìm dưới đáy hồ.

Tia sáng màu vàng càng ngày càng lớn mạnh, từ ban đầu bằng móng tay, trong mơ hồ, đã to bằng nửa nắm đấm.

Bên trong có một luồng năng lượng cực kỳ khổng lồ đang lưu chuyển, hùng vĩ mênh mông.

Ánh mắt của Lục Phiên nhìn cực kỳ chăm chú, chẳng qua chỉ là một luồng năng lượng lớn bằng nửa nắm đấm, thế nhưng loáng thoáng lại cho người ta cảm giác như đang đối mặt với toàn bộ thế giới.

Có tiếng gầm thét vang vọng xung quanh.

Đó là linh thức phân thân của vị bá chủ vị diện bị Lục Phiên trấn áp, làm mắt trận của trận pháp do hắn bố trí.

Dùng tia linh thức này làm cầu nối, Lục Phiên mới có thể không ngừng hấp thu bản nguyên của một thế giới khác.

"Đây chính là bản nguyên... Năng lượng rất mạnh mẽ."

"Sức mạnh rất cực đoan, bao gồm sinh cơ, hủy diệt, sáng tạo..."

Lục Phiên dựa vào lan can, mái tóc bị gió hồ thổi bay tán loạn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bản nguyên, trong miệng thầm thì.

Hắn cảm nhận được, theo thời gian, hấp thu năng lượng của thế giới khác càng nhiều, bản nguyên càng trở nên nóng nảy bất an, tràn đầy táo bạo, tràn đầy dã tính.

Dường như một con ngựa thoát khỏi dây cương, bắt đầu vùng vẫy.

Lục Phiên hiểu được, đây là bởi vì từ một cái thế giới, đến một cái thế giới mới... Mất đi trói buộc cùng trấn áp.

Bản nguyên tự nhiên sẽ trở nên buông thả, không bị kiềm chế.

Theo lời nói của Lục Phiên... Đó chính là, nghé con không sợ cọp.

Trên hòn đảo.

Những người khác không cảm giác được khí tức của bản nguyên, bởi vì Lục Phiên ngăn cách luồng năng lượng này.

"Bản nguyên, tức là Thiên Đạo."

Ánh mắt của Lục Phiên hơi híp lại

"Đê võ thế giới muốn tăng lên trở thành trung võ, hoặc là cao võ, nhất định phải sinh ra Thiên Đạo bản nguyên."

Cho nên, hàng phục cái bản nguyên này, liền trở thành việc ắt phải làm của Lục Phiên.

Đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu khiến cho Lục Phiên lựa chọn bế quan.

Cường độ linh hồn lan tràn ra.

Hai mắt của Lục Phiên nhắm lại.

Lần nữa mở mắt ra, hắn đã dùng hình thái ý thức xuất hiện ở đáy hồ, cả người vẫn ngồi trên xe lăn, bản nguyên trước mặt to bằng nửa nắm đấm.

Thùng thùng...

Trong lúc mơ hồ, dường như có âm thanh của tiếng tim đập đang vang lên.

Trên đỉnh đầu của Lục Phiên là mặt hồ đang nhộn nhạo từng cơn sóng, trên mặt hồ, lại có một trận pháp hình tròn hiện lên.

Lực hút bộc phát.

Lục Phiên vươn tay, ngón tay thon dài điểm vào bản nguyên.

Cảm giác ấm áp bao trùm ngón tay.

Trong nháy mắt sau đó.

Bản nguyên ban đầu chỉ lớn bằng nửa nắm tay, trước mắt của Lục Phiên không ngừng lớn mạnh, cường tráng...

Sau đó, hình ảnh trước mắt dừng lại.

Lục Phiên rút ra ngón tay, mà bản nguyên vốn từ nửa nắm đấm, đã trở thành một viên cầu có đường kính một cây số.

Viên cầu phóng thích ra khí tức cực kỳ đáng sợ.

Hai đầu lông mày của Lục Phiên hơi nhíu lại, hắn quét mắt nhìn bốn phía, khung cảnh trở nên xa lạ, không còn ở đáy hồ, dường như đã đến một thế giới khác: “Một chỗ bản nguyên khác sao?"

Chính là bản nguyên nơi thế giới của vị bá chủ vị diện kia?

Ầm ầm!

Thiên địa chợt trở nên u ám.

Có đủ loại năng lượng kỳ dị đang sôi trào.

Cuồng phong mưa rào, ngọn lửa thiêu đốt bầu trời, sấm sét nổ vang...

Đây là thuộc tính năng lượng.

Ngũ Hoàng đại lục bản nguyên không tồn tại loại sức mạnh này...

Khi Lục Phiên sáng tạo bản nguyên, chính là mang ý định hấp thu loại sức mạnh này.

Cả người hắn lâm vào trầm tư, cảm giác mở rộng ra ngoài, sau một lát, dường như Lục Phiên có cảm ngộ, hắn nhìn về phía bầu trời, cảm nhận đủ loại năng lượng huyền bí đang lưu chuyển.

Hắn giơ tay lên, nói phải có gió, liền có cuồng phong gào thét.

Nói phải có hỏa, liền có lửa nóng đốt trời cao.

Nói phải có thổ, một đám bùn rơi vào biển rộng, trong nháy mắt hóa thành vạn dặm đồng bằng.

Nói phải có mộc, một hạt giống hạ xuống, chớp mắt liền có hoa nở khắp núi...

Hắn nói, phải có ánh sáng.

Tầng mây âm u liền bị phá vỡ, có ánh nắng sáng chói từ trên cao vương vãi xuống, chiếu rọi trên thế gian.

Thuộc tính linh khí!

Khóe miệng của Lục Phiên hơi nhếch lên, thì ra chính là như thế.

Ngũ Hoàng đại lục bị giới hạn, sức mạnh lớn nhất mà thế giới có thể dung nạp, cũng chỉ là tu hành giả Thể Tàng cảnh đã hoàn thành rèn luyện ngũ tạng, không cách nào sinh ra thuộc tính linh khí.

Nhưng mà, theo bản nguyên sinh ra cùng hoàn thiện, có lẽ, rất nhanh, liền có thể đột phá gông cùm xiềng xích, sinh ra thuộc tính linh khí.

Ngũ Hoàng đại lục ngay lập tức có thể đánh vỡ bức tường, bước vào trung võ.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là...

Lục Phiên có thể thuần phục cùng trấn áp cái bản nguyên này.

Bỗng nhiên.

Lục Phiên nhìn về phía chân trời.

Chợt nhìn thấy phía trên bầu trời, tầng mây cuồn cuộn ép tới.

Rất nhanh, liền hóa thành một khuôn mặt người, cực kỳ to lớn.

Mặt người trợn mắt nhìn Lục Phiên.

"Trấn áp linh thức phân thân của ta, còn dám xuất hiện ở thế giới bản nguyên! To gan lớn mật!"

Gương mặt mở miệng nói, sau một khắc, hóa thành một bàn tay che trời.

Đột nhiên hướng về phía Lục Phiên vỗ xuống.

Thân hình của Lục Phiên dựa vào xe lăn, bàn tay vuốt qua thành xe lăn.

Lập tức... Ánh sáng màu bạc sắc bén lóe lên, giống như một ngôi sao băng xẹt qua bầu trời đêm.

Bỗng nhiên hội tụ thành một tấm khiên ngăn cản trước người của hắn.

Đông!

Bàn tay vỗ xuống.

Tầng mây không chịu nổi sức mạnh to lớn, nổ tung lên, tiêu tán không còn một mảnh.

Nhưng mà, tấm khiên do những lưỡi đao bạc xếp thành lại không hư hao một chút nào.

Lục Phiên thu hồi lưỡi đao bạc.

Gương mặt người do tầng mây ngưng tụ thành đã tan biến, bỗng nhiên, ở đằng xa có một tia sáng màu vàng xuất hiện.

Trong nháy mắt từ xa đến gần, hiện lên trước mắt của Lục Phiên.

Màu vàng tán đi, lộ ra một bóng người chắp tay sau lưng, áo bào đỏ bay phấp phới, đầu đội mũ cao, khuôn mặt trắng nõn, hai bên gò má có hai sợi tóc mai buông xuống, ở giữa chân mày dường như còn có vết son phấn.

Bàn tay khép lại thành Lan Hoa chỉ, chân đạp một thanh phi kiếm sáng loáng.

Khí tức kinh khủng tỏa ra xung quanh.

Lục Phiên nhìn xem thân ảnh này, sắc mặt lạnh nhạt, áo trắng bay phấp phới trong gió.

Đây chính là vị bá chủ vị diện kia?

Thảo nào tay nắm Lan Hoa chỉ... Rất kỳ dị.

Lục Phiên từng suy đoán, hắn quan tưởng bản nguyên, chắc chắn sẽ dẫn tới vị tồn tại này, tuy nhiên, hắn không nghĩ tới đối phương có thể xuất hiện nhanh như vậy.