TRUYỆN FULL

[Dịch] Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 189: Người này hình như hơi cứng.

Chương 189: Người này hình như hơi cứng.

Dịch: Tiểu Du

Nam Quận, bởi vì ở phía nam, nên mặc dù đã bắt đầu mùa đông nhưng lại không có tuyết rơi.

Ngược lại thì trời càng ngày càng mưa.

Bên ngoài Nam Tấn thành.

Mưa to ba ngày ba đêm, mặt đất nhão ra, vô số thi thể nằm rải rác trên mặt đất.

Bên trong rừng mưa rậm rạp, từng đôi mắt lạnh lẽo tham lam nhìn chằm chằm tường thành loang lổ của thành Nam Tấn.

Sau mấy ngày chiến đấu liên tục, quân thủ thành trong thành đều cảm thấy cực kỳ mỏi mệt.

Đường Nhất Mặc đứng lặng im trên tường thành, trên mặt hiện rõ sự mệt mỏi.

Không chỉ thân thể mệt mỏi mà tâm trí cũng vậy.

Liên tục chiến đấu ba ngày ba đêm, khiến Đường Nhất Mặc rất mỏi mệt.

Hắn là kẻ xung phong ở tuyến đầu, nhưng dù là tu hành giả, giờ đây cũng khó có thể chịu nổi.

Man nhân dưới thành không chỉ nhiều, quan trọng là bên trong đám man nhân này có mấy tên rất quỷ dị.

Mấy tên này trốn ở phía sau, sau khi ngâm tụng một lúc thì có thể khiến mặt đất mọc cọc, đâm xuyên quân thủ thành.

Chỉ khi suất lĩnh Nam Phủ quân ra mới có thể chống lại thủ đoạn của những man nhân này.

Nam Phủ quân chiến đấu cùng những man nhân này, thương vong cũng rất lớn, điều này khiến tim Đường Nhất Mặc rỉ máu, ánh mắt đỏ rực.

Nam Phủ quân là tâm huyết của hắn, là thủ hạ hắn cực khổ bồi dưỡng ra.

Thế nhưng bây giờ lại chết thảm dưới tường thành.

Tiếng kèn lại lần nữa vang vọng.

Man nhân lại điên cuồng lao ra từ trong rừng rậm, bọn hắn cầm trường mâu, bảo vệ từng tên mặc hắc bào (áo đen).

Đường Nhất Mặc lặng yên đứng trên tường thành, lại hạ lệnh xung phong lần nữa.

Tiếng kêu chém kêu giết vang vọng giữa trời đất.

Mưa dầm rả rích.

Giang Nam thành.

Đường Hiển Sinh nằm trên xích đu, Đường Quả gặm trái cây ngồi cạnh hắn.

Xem xong thư tín.

Sắc mặc Đường Hiển Sinh tái nhợt run run…

“Đây không phải là Man binh… “

“Lão phu đã chiến đấu mới bọn chúng hơn mười năm, biết tất cả thủ đoạn của bọn chúng. .”

“Cuối cùng là chuyện gì đang xảy ra?”

Đường Hiển Sinh ôm ngực ho khan.

Bạch Ngọc Kinh ngừng chiến ba tháng, thiên hạ phát sinh chuyện lớn, ban đầu Đường Hiển Sinh cũng không hiểu mục đích của Bạch Ngọc Kinh là gì.

Giờ phút này…

Hắn đã hiểu được.

“Bạch Ngọc kinh ngừng chiến ba tháng, chính là cho Đại Chu thở dốc một chút để chuẩn bị chiến đấu với kẻ khác, người kia ở bên trong Bạch Ngọc Kinh… Đã sớm đoán được rồi sao?”

Đường Hiển Sinh ho khan.

Đường Quả ngừng ăn, vội vỗ vỗ ngực cho Đường Hiển Sinh.

Khiến Đường Hiển Sinh bớt ho lại.

“Người đâu.”

Đường Hiển Sinh vuốt đầu Đường Quả, khẽ gọi người.

Một cường giả Nam Phủ quân chạy tới.

“Cho người viết một phong thư, truyền tình huống Nam Tấn thành vào Đế Kinh… "

"Nếu ta đoán không lầm thì Tây Quận, Bắc Quận cùng với Đông Dương quận hẳn đều gặp chuyện… Ngũ Hồ loạn Chu, lại bắt đầu rồi.”

“Việc này, nên để tiểu hoàng biết.”

Đường Hiển Sinh nói.

“Ngươi tự mình đưa phong thư này vào Đế Kinh, mặt khác… Cũng đưa một phần cho Bạch Ngọc Kinh.”

Đường Hiển Sinh nghĩ một chút, lại nói.

“Vâng.”

Người này khom người, sau đó lui ra khỏi phủ đệ, nhanh chóng thực hiện phân phó của Đường Hiển Sinh.

Cất thư vào áo, thúc ngựa chạy nhanh, qua mỗi dịch trạm đều đổi ngựa, không ngừng nghỉ chạy vào Đế Kinh.

Nếu là người bình thường thì sẽ rất mỏi mệt, thân thể sẽ không thể chịu nổi.

Thế nhưng, hắn là tu hành giả, có thể dựa vào linh khí để tiêu trừ mỏi mệt, chạy đi không ngừng nghỉ.

Không chỉ Nam Quận.

Thư của Bắc Quận với Tây Quận cũng cùng lúc truyền vào Đế Kinh.

Tử Kim cung.

Tảo triều.

Vũ Văn Tú ngồi thẳng trên long ỷ, híp mắt nghe lão thái giám đọc tin tức gửi đến từ ba quận, con ngươi lóe sáng.

“Ngũ Hồ loạn Chu? Hài thật… Ba người Hạng Thiếu Vân, Đạm Đài Huyền, Đường Hiển Sinh đều nắm giữ quân đội tu hành giả, so với Hắc Long vệ của trẫm đều không hề yếu hơn, thế thì sợ gì Ngũ Hồ?”

“Người Hồ trong thời Chư Tử Bách Gia đã không gây được chút sóng gió nào, giờ đây, Đại Chu ta có quân đội tu hành giả, khó có thể bị đánh bại!”

Vũ Văn Tú trên long ỷ cười lạnh.

“Bệ hạ… ."

Ở phía dưới.

Khổng Nam Phi mặc nho sam bước ra, nhíu mày chắp tay.

“Bệ hạ, trong thư cũng đã nói, Ngũ Hồ đều có thủ đoạn quỷ dị, không kém hơn tu hành giả… Huống hồ, bên ngoài Tây Quận, Khổng Tước vương quốc hợp lại cùng với Quỷ Phương bộ lạc, Hổ Nhiễu quan Tây Quận rất đáng lo.”

“Nam Quận cũng có cả tộc Nam Man xâm lấn, phòng tuyến Nam Tấn thành cũng rất nguy hiểm.”

“Bắc Quận thì bị đại quân Tây Nhung tấn công, Tây Nhung Vương tự mình xuất chinh, đủ để chứng minh tính nghiêm trọng, theo vi thần thấy, có lẽ ba quận cũng không nói láo, đều là chuyện trọng đại.”

Câu nói của Khổng Nam Phi khiến cả triều bàn tán.

Trên long ỷ, Vũ Văn Tú cũng đang suy nghĩ.

“Ồ… ."

"Khổng ái khanh nói rất có lý, tuy nhiên. . . Theo trẫm thấy, có lẽ ba quận vẫn chưa xuất toàn lực, muốn để cho Đại Chu ta xuất chiến.”

“Giờ Đại Chu ta thế nhỏ, vốn đang đối mặt với nguy cơ, chỉ có Hắc Long vệ là dùng được.”

“Trả lời một chút, Bắc Quận nếu muốn sự giúp đỡ của Đại Chu ta thì phải thả Giang Li tướng quân ra.”

“Còn Tây Quận cùng với Nam Quận thì không cần để ý.”

Vũ Văn Tú nói.

Lời nói vừa dứt.

Khổng Nam Phi ở phía dưới bỗng ngẩng đầu, hai con ngươi nhìn chằm chằm vào mặt Vũ Văn Tú.

“Bệ hạ, làm vậy không ổn!”

Khổng Nam Phi nghiêm túc nói.

“Ngũ Hồ loạn Chu, loạn… Chính là Đại Chu của bệ hạ!”

Âm thanh hắn vang vọng trong Tử Kim cung.

Trong nháy mắt.

Bầu không khí trong Tử Kim cung trở nên giương cung bạt kiếm.

Quần thần không dám thở mạnh.

Bọn hắn nhìn Khổng Nam Phi, lại liếc nhìn Vũ Văn Tú đang trầm tư trên long ỷ.

Lão thái giám khom người, cũng không dám nói gì.

Nơi này không phải chỗ hắn có thể nói.

Vũ Văn Tú dựa trên long ỷ, nhìn Khổng Nam Phi.

“Trẫm tự biết thiên hạ này là của trẫm.”

Bắc Lạc thành.

Lục Trường Không mặc nhung trang, trong tay hắn là ba lá thư.

Đến từ Nam Quận, Tây Quận cùng với Bắc Quận.

Hắn mời cường giả ba quận vào thành uống nước, thế nhưng đều bị từ chối, bọn hắn đều muốn trở lại tham chiến.

Sắc mặt Lục Trường Không ngưng trọng, cũng không cố giữ bọn hắn lại, để bọn hắn thúc ngựa rời đi.

Hắn xem thư tín trong tay, thở dài một hơi.

“Ngũ Hồ loạn Chu… Đây chính là mục đích Phiên nhi để thiên hạ ngừng chiến ba tháng sao?”

Lục Trường Không cầm thư tín, nhíu mày.

Sau một lúc, hắn nhìn về phía Hồ Tâm đảo.

Bên cạnh hắn là La Thành cùng với La Nhạc.

“Đại nhân… Các quận đều có tu hành giả trấn thủ. Ngũ Hồ… Chẳng lẽ có thể thắng được tu hành giả hay sao?”

La Thành nói.

Lục Trường Không lắc đầu: “Có lẽ, chuyện này không đơn giản như vậy, nếu chỉ là Ngũ Hồ thì cũng không sao… Thế nhưng trong thư có nói, Ngũ Hồ cũng có thủ đoạn kỳ dị không kém tu hành giả.”

“Mục đích Phiên nhi phát ra Thiên Cơ lệnh, có lẽ đã sớm biết được việc này. ."

Lục Trường Không thở dài một hơi.

Tới bờ hồ, lên thuyền đi Hồ Tâm đảo.

Trên đảo.

Không gian như tiên cảnh.

Hoa đào, hoa cúc rực rỡ.

Lục Phiên vẫn đang bế quan, Ngưng Chiêu canh cửa, không ai có thể vào.

Lục Trường Không cũng không quấy rầy Lục Phiên bế quan, Lục Phiên chọn lúc này để bế quan, có lẽ là có chuyện rất trọng yếu.

Hắn tìm Lữ Động Huyền.

“Thiên hạ vốn dĩ không có đại kiếp, thế nhưng bởi vì công tử bế quan nên thiên hạ liền xuất hiện đại kiếp…“

Lữ Động Huyền cầm chén trà, nước trà bốc hơi nóng, nói.

“Lữ lão, có biện pháp nào vượt qua không?”

Lục Trường Không mặc nhung trang, ngồi xếp bằng, hỏi.

Lữ Động Huyền sờ sợi dây chuyền bằng vàng trên cổ, lắc đầu: “Lão hủ… Không biết.”

Xa xa.

Lữ Mộc Đối cầm mộc trượng đi tới.

Bên cạnh hắn, Mính Nguyệt ôm tỳ bà, lụa mỏng che mặt.

“Ta mang theo Mính Nguyệt đi Tây Quận, tương trợ bọn chúng… Cống hiến chút sức lực.”

Lữ Mộc Đối nói.

Lữ Động Huyền gật đầu, “Được.”

Phía xa.

Cảnh Việt ôm chặt Cảnh Thiên kiếm, đi tới.

“Ta sẽ đi Nam Quận.”

Cảnh Việt nói: “Ta có cảm giác kiếm ý của ta đã gặp bình cảnh, có lẽ… Đi một chuyến này sẽ có thu hoạch.”

Lữ Động Huyền kinh ngạc nhìn Cảnh Việt.

“Được.”

Cảnh Việt cười một tiếng, bỏ Cảnh Thiên kiếm vào hộp kiếm mà Công Thâu Vũ chế tạo cho, ánh mắt lưu chuyển.

Ngưng Chiêu cũng không nói gì.

Nàng không có ý rời đảo tương trợ các quận.

Mục tiêu của nàng là thủ hộ cho Lục Phiên.

Trên đảo, Y Nguyệt cùng với Nghê Ngọc đều không rời đi, các nàng là tỳ nữ của Lục Phiên, nếu công tử không mở miệng thì các nàng không thể tự tiện rời đi.

Bạch Thanh Điểu ôm gà con, vẻ mặt có chút kinh hoàng, “Lục bá, Giang thúc có phải ở Bắc Quận hay không? Có gặp nguy hiểm gì không?”

Nàng chạy tới trước mặt Lục Trường Không, hỏi.

Lục Trường Không khẽ giật mình, vuốt cằm, “Giang Li mặc dù ở Bắc Quận, thế nhưng không nguy hiểm gì đến tính mạng, Đạm Đài Huyền còn chưa tới mức phải giết Giang Li, nếu Bắc Quận không bị công phá, an toàn của Giang Li cũng không phải lo.”

“Vậy ta muốn đi Bắc Quận!” Bạch Thanh Điểu chân thành nói.

Đầu gà của Tiểu Phượng Nhất chui ra từ vạt áo trước ngực của nàng, kêu to.

“Thanh Điểu tỷ, ta đi chung với ngươi!”

Xa xa, toàn thân Nhiếp Song đều là mồ hôi, đi tới, nói.

Bạch Thanh Điểu khẽ gật đầu.

“La Thành, ngươi cùng một chỗ với bọn hắn, bảo hộ Thanh Điểu với Song nhi.”

Lục Trường Không sau một lúc do dự, vẫn gật đầu, nói.

La Thành chắp tay, “Vâng.”

Sau đó, Bạch Thanh Điểu chạy đi, sau một lúc, bèn thấy nàng cõng một cái sọt, bên trong là hai con gà con đang chớp mắt tò mò.

Bạch Ngọc Kinh, tầng hai lầu các.

Trên bầu trời, từng bông tuyết trắng xóa bay xuống, mặt đất giống như được phủ lên một tấm áo bạc.

Bên trên Bắc Lạc hồ là một lớp băng dày đặc trắng xóa.

Lục Phiên ngồi trên xe lăn, trên thân hắn dường như có một luồng khí vô hình, tuyết trắng rơi xuống, chưa tới gần Lục Phiên đã bị bắn ra ngoài.

Ông…

Lục Phiên chậm rãi mở mắt ra.

Trên người hắn là một tấm áo choàng ấm áp, Lục Phiên biết hẳn là Ngưng Chiêu đã lén lút phủ thêm cho hắn.

Khẽ vặn cổ, cánh tay Lục Phiên khẽ vẫy.

Chén rượu trên bàn gỗ liền bay tới, nằm vững vàng trong tay Lục Phiên.

Chén rượu lạnh lẽo, từng luồng khí lạnh theo ngón tay Lục Phiên tản ra khắp mọi nơi trên cơ thể.

Tâm thần Lục Phiên khẽ động.

Chén rượu trong tay liền sôi lên, không ngừng quay cuồng.

Lục Phiên nhếch mép. “Dường như… Có khả năng tạo ra thuộc tính.”

Rượu mơ trong chén ấm áp, tản ra hơi nóng mờ ảo, Lục Phiên khẽ nhấp một ngụm, vị chua xót tràn vào trong miệng, đi dần xuống bụng.

Ánh mắt khẽ di chuyển, nhìn Bắc Lạc hồ.

Ở đáy hồ, bản nguyên thế giới càng lúc càng lớn, đã lớn thành một quả bóng rổ.

Trong đó dường như có năng lượng năm màu chậm rãi ngưng tụ.

Lục Phiên dựa trên xe lăn, cũng không vội vàng gì.

Trong mắt hắn hiện lên gợn sóng, nháy mắt, trong mắt hắn đã là toàn bộ Đại Chu triều, thấy được tất cả.

“Lưu lạc giả sao?”

“Làm đá mài dao cũng không tệ.”

Tây Quận.

Bên ngoài Hổ Nhiễm quan.

Toàn thân Bá Vương đều là ma khí đen nhánh, hắn nắm đại phủ, vung lên, hắc khí quét ra, vài tên dũng sĩ Quỷ Phương liền bị chém nát.

Tay hắn cầm đại phủ, xông về phía trước.

Hắn như ma thần, huy động đại phủ, không ai cản nổi.

Sau lưng hắn, Hạng Gia quân cùng Tây Lương thiết kỵ giết tới đỏ mắt, dưới sự dẫn dắt của Bá Vương, đại quân Tây Quận đang trong xu hướng suy tàn dưới áp bách của liên quân, thế mà chiếm được thượng phong!

Trong đại quân Quỷ Phương, nam tử tóc vàng trên ghế dựa nhìn về phật tăng đầu trọc trên Cự Tượng.

Hai người đều nóng lòng muốn ra tay.

Nhìn nhau từ xa, hai người dường như hỏi thăm lẫn nhau.

Cuối cùng là ai ra tay trước.

Nam tử tóc vàng cười một tiếng, ưu nhã khom người, khoát tay.

Giống như đang nói với tên phật tăng kia, ngươi trước.

Tăng phật Khổng Tước quốc không nói gì thêm.

Hắn ngồi xếp bằng trên lưng voi lớn, tụng niệm một câu phật hiệu.

Lập tức…

Voi lớn cất bước, mặt đất chất động, dường như sắp nứt ra.

Một vài lão tăng áo đỏ im lặng đi trước voi lớn.

Chân trần từng bước bước về phía Bá Vương.

Bá Vương một rìu chém bay binh lính Khổng Tước quốc, liền thấy đại quân Khổng Tước lui lại, giống như thủy triều rút đi.

Bá Vương ngưng trọng, thân thể Khổng Vũ đứng yên tại chỗ, nhìn về phía trước.

Voi lớn lao tới, tăng phật không ngừng đi đến.

“Thái Thú!”

Hứa Sở nhìn chăm chú, nói.

“Hạng Gia quân ở đâu?”

Bá Vương lắc cổ, toàn thân nổi đầy gân xanh.

“Chiến!”

Đông đông đông!

Hạng Gia quân đằng sau hắn đều giương đao, rống giận.

Bá Vương không chút do dự, dẫn theo Hạng Gia quân xông tới.

Bàn chân đạp mạnh.

Một tay cầm rìu, một tay nắm Kiền Thích.

Âm thanh gầm nhẹ, vang vọng khắp chiến trường.

Bá Vương nhảy lên cao, đạp trên đầu một lão tăng áo đỏ, khiến đầu đối phương nổ nát bấy.

Mà Bá Vương cũng mượn cỗ khí lực này, tiếp tục phóng tới voi lớn.

Hứa Sở vung chùy gai lên, xông vào giữa nhóm lão tăng áo đỏ.

Sắc mặc những lão tăng này chết lặng, tụng niệm phật hiệu, chiến đấu cùng Hạng Gia quân.

Trong đại quân Quỷ Phương.

Nam tử tóc vàng hăng hái quan sát.

Có một tên Ngưng Khí cảnh thôi thì nam tử tóc vàng ra tay hay không cũng không đáng kể, bởi vậy không cần phải suy nghĩ nhiều.

Chỉ coi như một phần thưởng thôi.

Tăng phật ưa thích hàng ma, thế nên, Quang Minh Chi Chủ như hắn liền bán cho tăng phật một lần mặt mũi.

Hả?

Bỗng nhiên.

Nam tử tóc vàng kinh ngạc.

Hắn ngẩn đầu theo bản năng, nhìn lên bầu trời.

Mơ hồ cảm giác được trên trời có một đôi mắt đang nhìn bọn hắn.

Loại cảm giác bị rình mò này khiến tâm thần nam tử tóc vàng ngưng trọng.

“Đây chỉ là thế giới đê võ… Có lẽ ta đã quá nhạy cảm rồi.”

Nam tử tóc vàng lẩm bẩm một câu.

Trong chiến trường.

Bàn chân Bá Vương giẫm mạnh trên đất, nắm đại phủ, xung phong chạy tới.

Voi lớn giương mũi.

Bá vương đạp lên mũi voi lớn, mượn lực xông tới trước mặt tăng phật.

Mà lúc này…

Tăng phật đang chắp tay hành lễ kia… Lại ngửa đầu ngẩn người nhìn lên bầu trời.

Ánh mắt Bá Vương ngưng trọng, nhân lúc đối phương ngẩn người.

Đại phủ trong tay hung hăng vung mạnh ra.

Lưỡi rìu sắc bén trảm lên cổ tăng phật.

“Két… ."

Dường như có âm thanh xương cốt đứt gãy vang lên.

Mặc dù chưa bị chém đứt, thế nhưng cổ tăng phật này lại vặn vẹo.

Thân thể bị Bá Vương chém bay, bắn ra như một quả đạn pháo, đập xuống mặt đất trên chiến trường.

Bá Vương cũng không ngừng lại.

Tăng phật này khiến hắn cảm thấy càng mạnh hơn so với tồn tại Thể Tàng cảnh trong cung điện kia.

Thế nên hắn không dám coi thường.

Nếu đã có ưu thế, nhất định phải tận dụng nó.

Đại phủ bay múa.

Bá Vương nhảy xuống từ trên voi lớn.

Hung hăng đạp lên tăng phật đang đứng trên kia.

Đôi mắt tăng phật cuối cùng cũng chú ý đến hắn.

“Ma?”

Khóe miệng tăng phật lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Hay tay đang chắp trước ngực khẽ buông ra.

Hóa thành nắm đấm.

Đột nhiên đấm mạnh.

Đông! !!

Quyền ảnh vô hình hội tụ thành hư ảnh, hóa thành một nắm đấm to lớn, hung hăng đấm tới trước.

Bá Vương đang nhảy xuống từ lưng cự tượng đối mặt với một quyền này, con ngươi co rụt.

Hắn cầm tấm chắn dày nặng che trước người

Phật quyền đánh vào tấm chắn.

Một tiếng nổ rung trời vang lên.

Tấm chắn nổ tung.

Thân thể Bá Vương bay ngược ra, đập mạnh xuống đất, lộn nhào liên tục mười mấy vòng.

Tăng phật đứng trung bình tấn, duy trì động tác ra quyền, nụ cười trên mặt có chút quỷ dị.

Một quyền này…

Ngưng Khí cảnh, chắc chắn phải chết.

Thế nhưng…

Con ngươi tăng phật này liền co lại.

Bởi vì…

Hắn phát hiện Bá Vương sau khi trúng một quyền của hắn, vậy mà chậm rãi bò dậy từ dưới đất.

“Thể Tàng a… ."

Bá Vương đứng lên, lau vết máu trên miệng đi, ánh mắt đầy tơ máu, điên cuồng mà hưng phấn, cơ thịt trên người đều căng lên.

“Cuối cũng cũng để cho ta… Cảm nhận được chút áp lực.”

Tăng phật khẽ giật mình.

Người này… Hình như hơi cứng.