TRUYỆN FULL

[Dịch] Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 191: Lằn ranh giữa phật cùng tà. (1)

Dịch: Mèo Rừng

Bá Vương bước vào Thể Tàng cảnh cũng chả gây nên áp lực quá lớn đối với phật tăng.

Tuy nhiên, ngay khi cái hư ảnh Ma Chủ kia quay đầu ngoái nhìn lại, lại khiến cho phật tăng cảm thấy được một cảm giác đáng sợ cùng đè nén giống như là khi đối mặt với mây đen vậy.

Ma Chủ quay đầu trước phật.

Trong khoảnh khắc đó, hắn thậm chí còn không dám nhúc nhích.

Ở ngoài ngàn dặm, Ma Chủ trả hồn.

Bá Vương vào Thể Tàng trong chiến trận!

Phật tăng đã triệt để hoảng sợ.

Sau đó, hắn thấy được cái hắc phủ bị bao trùm bởi ma khí đột nhiên chém ra, mạnh mẽ trảm ở phía trên Kim Phật.

Kim Phật cao mười trượng, dáng vẻ buồn thương, chấp tay hành lễ.

Trước đó, Bá Vương đã sử dụng tất cả thủ đoạn của mình cũng không thể chém phá cái Kim Phật này.

Thế nhưng bây giờ.

Hắc phủ chém xuống, ma khí xùy xùy, giống như một giọt nước được nhỏ vào bên trong cái chảo nóng, trong nháy mắt đã sôi trào lên.

Kim Phật bị chém ra một vết cắt bằng phẳng.

Trong miệng Bá Vương phát ra tiếng gầm nhẹ, ma khí ngút trời, gân xanh hiện đầy trên cổ của hắn, vòng xoáy ma khí trên đỉnh đầu đang liên tục xoay tròn!

Nhất niệm nhập ma ở trước kia, bị Ma Chủ lấy đi một hồn, mà bây giờ, vào Thể Tàng, Ma Chủ trả hồn.

Bá Vương có thể cảm thấy cả thế giới đều đổi khác hoàn toàn.

Hắn có chỗ thể ngộ.

Cho tới bây giờ, hắn bước vào Thể Tàng không dễ dàng chút nào, là bởi vì hắn thiếu đi một hồn so với người bình thường.

Bởi vì thiếu một hồn, cho nên hắn cần phải hao tốn nỗ lực cùng nghị lực nhiều hơn rất nhiều so người bình thường.

Vì lẽ đó, hắn luôn thất bại.

Đơn độc xông vào năm vạn quân Bắc Quận, muốn nhờ áp lực vào Thể Tàng, thất bại.

Xông Long Mon bí cảnh, dùng thương đổi mệnh trên cầu treo, mượn áp lực phá Thể Tàng, cũng thất bại.

Đến mức… Đối chiến với Thể Tàng cảnh thượng cổ ở trung tâm cung điện, ngoại trừ bị đánh ra… Bá Vương uất ức, cảm thấy mình không thể làm gì khác nữa.

Mà những thứ này, mặc dù không làm cho hắn nhập Thể Tàng, thế nhưng… Cũng cho hắn đầy đủ nội tình để hóa kén thành bướm.

Mà thời khắc hiện tại.

Hắn chính là một cái kén uy vũ cùng lực lượng nhất trong số rất nhiều những cái kén khác.

Thành công phá kén thành bướm!

Két…

Âm thanh khiến cho người ta tê dại da đầu chợt vang lên.

Một nhát chém của Bá Vương, chém đôi Kim Phật.

Phật tăng đang ở bên trong, bỗng nhiên biến sắc, hắn vỗ song chưởng một cái, rồi sau đó tụng niệm phật hiệu.

Nhưng mà…

Hư ảnh Ma Chủ sau lưng Bá Vương lại quay đầu một lần nữa.

Vốn dĩ phật tăng đang dự định thi triển thủ đoạn của mình, thì tựa như một cái bánh răng bị kẹp lại, khiến khuôn mặt của hắn thoáng chốc trở nên đỏ rực cùng với dữ tợn.

Ma Chủ lần thứ hai quay đầu trước phật!

Phốc phốc!

Đôi mắt của Bá Vương chợt lóe sáng lên, ở thời điểm hắn nhìn thấy Ma Chủ lần đầu tiên, cũng bị kinh hãi đến nỗi không dám cử động dù chỉ một ít.

Đó chính cảm giác bất lực được sinh ra khi đối mặt với một sự tồn tại kinh khủng không thể nào diễn tả bằng lời được.

Ma phủ xé rách Kim Phật, đồng thời cũng chém lên cổ Phật tăng.

Lần này, lực lượng khổng lồ đã trực tiếp chém bay đầu phật tăng, bắn tuốt trên cao, xoay tròn trên không trung.

Thân thể của phật tăng vẫn duy trì động tác chắp tay trước ngực như cũ.

Một rìu trảm Kim Phật!

Bá Vương rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng bạo rống, có từng sợi ma khí đang không ngừng quấn quanh xung quanh thân thể của hắn.

Nơi xa xa.

Hứa Sở với cái mông be bít máu thịt, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lập tức hưng phấn mà siết chặt nấm đấm lại, phát ra tiếng bạo rống.

“Bá Vương!”

Trong ánh mắt của Tây Lương thiết kỵ cùng với Hạng Gia quân ở xung quanh đều đồng loạt lộ ra vẻ cuồng nhiệt!

Bá Vương vô địch của bọn hắn, đã trở lại rồi!

Dù cho có đối mặt với sự liên hợp giữa Khổng Tước quốc cùng Quỷ Phương thì làm sao?

Bá Vương ở đây, Tây Lương… bèn ở đây!

Oanh!

Tiếng xé gió đáng sợ chợt vang tới, mặt đất liên tục bị nổ tung, giống như bị xé rách bởi một cỗ lực lượng cuồng bạo vậy.

Nam tử tóc vàng ở bên trong Quỷ Phương bộ lạc rốt cuộc cũng không nhịn được nữa.

Trong tay của hắn có cầm một thanh đại kiếm được ngưng tụ bởi bạch quang rực rỡ.

Những nơi mà đại kiếm đi qua, mặt đắt ngay lập tức bị xé rách thành một cái rãnh khổng lồ, đá vụn tung bay về phía hai bên!

Bá Vương quay người lại, rống một tiếng thật to.

Hư ảnh Ma Chủ ở sau lưng của hắn cũng biến mất.

Chuyện này khiến cho Bá Vương có hơi thất vọng cùng mất mát, nếu như hư ảnh Ma Chủ vẫn còn tồn tại, vậy thì lực uy hiếp tất nhiên sẽ rất lớn.

Tuy nhiên, Bá Vương cũng không có thất vọng nhiều.

Hư ảnh Ma Chủ cho hắn kích thích rất lớn.

Lần đầu tiên hư ảnh Ma Chủ xuất hiện, liền khiến cho cái tên phật tăng cực kỳ mạnh mẽ kia không dám động đậy,

Ngày đó, Bá Vương dập đầu trước ma, nhất niệm nhập ma.

Còn bây giờ, Ma Chủ quay đầu, phật tăng ngay lập tức bị Bá Vương chém bay đầu!

Trong lòng Bá Vương tất nhiên sẽ có kinh hãi.

“Không biết Lục thiếu chủ cùng Ma Chủ… đến cùng là ai mạnh hơn!?”

“Tuy nhiên, dù sao thì Lục thiếu chủ cũng chỉ là người bình thường, Ma Chủ hẳn là sự tồn tại giống với vị ‘Sáu đại tiên’ thần bí kia.”

Trong lòng Bá Vương nghĩ thầm.

Nhưng mà hắn suy nghĩ không được lâu thì tên nam tử tóc vàng đã cường thế đánh tới.

Nam tử tóc vàng vụt nhanh đến.

Binh lính Khổng Tước quốc nhào nhào sụp đổ.

Kiếm quang được hình thành bởi bạch quang kia, có được lực lượng cực kỳ khổng lồ cùng kinh khủng.

Bá Vương giơ huyết thuẫn lên.

Kiếm quang bỗng nhiên chém xuống!

Đùng!

Sức mạnh to lớn cùng lực lượng điên cuồng khiến cho con ngươi của Bá Vương hơi co lại.

Nếu như nói, lực lượng của tên phật tăng kia hoàn toàn không phù hợp với cái thế giới này, vậy thì cũng thôi đi.

Thế nhưng, cái thủ đoạn mà tên trước mắt đây thi triển ra, cũng là lực lượng mà Bá Vương chưa bao giờ nhận biết.

Bá Vương có thể khẳng định, mặc kệ là tên phật tăng hoặc là nam tử mặc giáp bạc ở trước mắt đây, không thể nào là người của Khổng Tước quốc cùng Quỷ Phương bộ lạc được.

Hắn chưa bao giờ nhìn thấy những thủ đoạn này bao giờ.

Nếu như Khổng Tước quốc cùng Quỷ Phương bộ lạc có được loại thủ đoạn như thế này, vậy thì thời đại Chư Tử Bạch Gia ở Đại Chu… Dùng cái gì để cản?

Cho dù là hắn, Bá Vương ở trước kia, ở trước mặt tên phật tăng, dù chỉ là một ngón tay cũng không gánh được.

Những người này… Rốt cuộc là ai?

Trong đầu Bá Vương ngay lập tức chuyển qua loại ý nghĩ này.

Nhưng mà ngay sau đó, hắn lại bị cự lực đánh bay ra phía sau, mặt đất ở phía dưới đôi chân của hắn bị thủng hai cái khe rãnh, ma khí quấn quanh lấy.

Trên áo giáp cũ nát nhưng lại không kém phần tang thương của nam tử tóc vàng được bao bọc bởi hào quang, trên đó còn được khắc lấy những đường hoa văn tinh tế, liếc nhìn thôi mà đã thấy hết sức thần dị rồi.

Đá vụn bay tán loạn, Bá Vương đứng lặng tại chỗ, huyết thuẫn trong tay đã hầu như bị nứt thành hai nửa, vết nứt ở trên đó, bị đục một lỗ có thể nhìn xuyên qua.

Nơi xa.

Nam tử tóc vàng giật mình.

Khó trách vì sao tên phật tăng kia nhiều lần không thể bắt tên thổ dân Ngưng Khí cảnh này, ngược lại còn khiến cho hắn bước vào Trúc Cơ.

Thì ra…

Tên thổ dân này… Thật là vô cùng cứng cáp!

Phật tăng bị chém bay thủ cấp, tiên huyết đỏ rực nhuộm đỏ tăng bào màu trắng tinh, cùng với áo cà sa đỏ, lẫn nhau khoe sắc.

Cái đầu thì rơi xuống mặt đất, hai mắt nhắm nghiền.

Bỗng nhiên cái đầu kia trừng mắt một cái, để lộ ra cặp mắt đâu đâu cũng có máu tươi.

Trên khuôn mặt vốn dĩ trắng noãn của phật tăng, biểu tình thoáng chốc trở nên dữ tợn.

Cái đầu vụt lên, rơi vào trên thân thể của hắn.

Nhưng lại đặt sai vị trí, cái ót trụi lủi đối diện với Bá Vương.

Nam tử liếc mắt nhìn về phía phật tăng đang đằng đằng sát khí kia, khóe miệng nở ra nụ cười tà mị.

“Hắc hắc, quả thật là đến rồi…”

“Lằn ranh giữa Phật cùng Tà…”

Đông Diễn giang, Long Môn bí cảnh.

Những mảnh tuyết trắng tung bay đầy trời.

Nước sông đang chảy siết, hoàn toàn không có dấu hiệu tiến vào trạng thái đống băng giống như những năm trước.

Bởi vì sự tồn tại của Long Môn, tựa như là cải biến hoàn cảnh Đông Diễn giang vậy, xuôi theo linh khí từ bên trong Long Môn mà thẩm thấu vào Đông Diễn giang, làm nó giống như là bốn mùa đều xuân.

Cũng có Thận Long lao lên từ nước sông, khiến con sông dâng trào lên.

Bỗng nhiên.

Bên trong Long Môn bí cảnh ở Đông Diễn giang, có hai bóng người hành tẩu ra.

Lữ Mộc Đối nắm lấy gậy gỗ, nhẹ nhàng chống trên mặt đất, còn có một người đi theo bên cạnh hắn, đó là một thiếu nữ mang một lớp lụa mỏng ở trên mặt, mặc lấy một bộ xiêm y màu vàng, ôm tỳ bà, ngón tay trắng noãn thì để trên dây tỳ bà.

“Tây Quận…”

Sắc mặt của Lữ Mộc Đối tương đối bình tĩnh, gậy gỗ gõ nhẹ.

“Mính Nguyệt, đuổi kịp.”

“Vâng.”

Thiếu nữ mặt mang lụa mỏng lập tức hơi khom người lại.

Hai người bước ra khỏi Đông Diễn giang Long Môn.

Bên ngoài Long Môn.

Tên thủ hộ Hạng Gia quân lập tức khẽ giật mình, đột nhiên rút đao kiếm ra.

Lữ Mộc Đối không để ý, gậy gỗ gõ nhẹ.

“Thiên Cơ các dưới trướng Bạch Ngọc Kinh…”

Mính Nguyệt ôm tỳ bà, nhắm mắt theo đuôi Lữ Mộc Đối.