Dịch: Mèo Rừng
Thấy Khổng Nam Phi quay lại, hắn mới ngẩng đầu, khẽ vuốt cằm.
Khổng Nam Phi liếc mắt nhìn lấy Mạc Thiên Ngữ vẫn còn đang xem bói kia, sau đó bước về phía lầu hai thư các.
Kẹt kẹt kẹt kẹt…
Âm thanh của ghế bấp bênh quanh quẩn ở trong lầu các.
Phu tử tựa ở phía trước cửa sổ, khoác trên người một tấm chăn nhung thật dày, nhìn lấy cây chuối ba tiêu đã bị tuyết dày ép cong ở bên ngoài cửa sổ, trên khuôn mặt toát ra vẻ suy tư.
Ở trên chiếc chăn nhung, có một vài phong thư kiện, nội dung trong thư tín đều liên quan tới việc Ngũ Hồ loạn Chu.
“Phu tử.”
Khổng Nam Phi chắp tay gọi, sau đó tìm một cái bồ đoàn rồi khoanh chân ngồi xuống, lò lửa trong lầu các lại được thắp lên, hắn cho thêm một ít củi vào trong đó.
Hắn chậm rãi nói ra những chuyện trong buổi tảo triều ngày hôm nay.
Rốt cuộc thì trên vẻ mặt của phu tử cũng xảy ra biến hóa.
“Bệ hạ quả thật nói như vậy?”
Khổng Tu lên tiếng.
Khổng Nam Phi thở dài, lắc đầu, có chút bất đắc dĩ.
“Thiên Tử lệnh của bệ hạ đã truyền đi Bắc Lạc rồi?”
Khổng Nam Phi đứng dậy, đi về phía trước cửa sổ, nhìn tuyết bay ở bên ngoài, vuốt cằm nói:
“Đã ra roi thúc ngựa truyền vào Bắc Quận.”
“Bệ hạ muốn mượn tay của Ngũ Hồ, suy yếu thực lực ba quận, bệ hạ vẫn còn quá non trẻ, nếu như tiên đế vẫn còn ở đây, một khi Ngũ Hồ loạn xung quanh đây, tất nhiên sẽ suất lĩnh toàn quan xuất kích, hung hăng sát phạt.”
“Nội đấu chung quy là nội đấu, một khi liên lụy đến ngoại địch, tuyệt đối không thể nhân nhượng.”
“Bệ hạ lớn lên ở trong hoàng thành, nhưng khi kế vị lại là hoàng triều hắc ám, bị các phương thế lực chèn ép… Trong lòng của hắn, chỉ muốn khôi phục lại vinh quang của Đại Chu, vì lẽ đó, hắn cảm thấy Ngũ Hồ loạn Chu chính là một cái cơ hội.”
“Tuy nhiên… Ngoại địch chung quy là ngoại địch.”
Phu tử lắc đầu, khẽ thở dài một hơi, hắn nắm lấy một phong thư kiện trong tay, thư kiện này đến từ Đông Dương quận.
Buông thư tín xuống, hắn nhìn cây chuối ba tiêu ở bên ngoài cửa sổ, cả người rụt lại ở trên ghế bấp bênh.
Khổng Nam Phi quay người lại, kéo một lớp chăn nhung cho phu tử.
Sau đó xoay người ra khỏi lầu các.
Hắn đi tới bên người Mạc Thiên Ngữ đang ngồi ở trước cửa.
“Ngươi tính lâu như vậy, tính được chuyện gì xảy ra chưa?”
Khổng Nam Phi hỏi.
“Lần Ngũ Hồ loạn Chu này…Đối với Đại Chu triều mà nói, đại hung.”
Mạc Thiên Ngữ thu hồi mấy cái đồng tệ lại, ngưng trọng nói.
Khổng Nam Phi nghe tới, bèn thở dài một hơi.
“Tuy nhiên, đối với Đế Kinh cùng với thư các, thì là đại cát.”
Mạc Thiên Ngữ suy nghĩ một chút, rồi lại nắm mấy cái đồng tệ, bổ sung một câu.
Đại cát?
Khổng Nam Phi chỉ vừa mới hít một hơi, kém chút nữa là sặc, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Mặt của Mạc Thiên Ngữ tối sầm lại, Khổng Nam Phi ngươi chơi trò lật mặt à?
Cảm xúc chuyển đổi kịch liệt như vậy?
Hiện tại hắn thôi diễn không có vấn đề a, còn cái nét mặt xem thường của ngươi là có ý gì?
Lục thiếu chủ bế quan, thôi diễn lần này lại là đại hung, hoàn toàn hợp tình hợp lý!
Khổng Nam Phi không để tới Mạc Thiên Ngữ nữa, hắn ngoái đầu đưa mắt nhìn về phía thư các lầu hai, trong lòng có chút trầm trọng.
Thế cục chiến trường ba phương Tây Quận, Bắc Quận, Nam Quận đều đã được ổn định lại.
Tuy nhiên…
Còn có tình hình chiến đấu ở một chỗ nằm ngoài dự liệu của mọi người…
Đông Dương quận, đối kháng với Đông Di Ngũ Hồ, biên quan của Đông Dương quận là Đông Hải quan…
Giữ vững!
Đông Quận không có tu hành giả tham chiến, nên khi đối mặt với đại quân võ sĩ Đông Di quỷ dị ấy, vậy mà có thể gian nan giữ vững.
Ở bên trong bốn quan, Đông Dương quận là yếu nhất.
Đương nhiên, Đông Dương quận cũng có Long Môn, chỉ là… Cái Long Môn kia lại chính là tuyệt địa, ai bước vào đều sẽ bị đốt thành tro bụi, vì lẽ đó, Đông Dương quận cũng không bồi dưỡng được tu hành giả.
Mặc dù không có quân đội tu hành giả, tuy nhiên, trong trận chiến này, đại quân Đông Dương quận lại biểu hiện ra sự điên cuồng khổng lồ, bọn hắn dùng máu thịt để chặn sự tiến công của đại quân Đông Di, bọn hắn lựa chọn dùng mạng của mình để chồng chất.
May mắn, trong đại quân Đông Di, cũng chưa từng xuất hiện tu hành giả quỷ dị như ở bên trong ba quận khác.
Cho nên, trong lúc nhất thời vẫn còn giữ vững lại.
Nam Quận.
Một bức tranh của Nghèo Họa Sư vây khốn đại hán khôi ngô.
Đường Nhất Mặc phá vỡ thổ cầu, gân xanh bao trùm ngoại thân, máu thấm toàn thân, bắn mạnh mà ra, xuất hiện ở trước mặt đại hán khôi ngô.
Đại hán khôi ngô bị vây khốn thì rất dễ dàng đã tránh khỏi trói buộc.
Dù sao, mặc dù họa đạo của Tư Mã Thanh Sam có thủ đoạn để vây khốn người khác, tuy nhiên… Thực lực của hắn vẫn là quá yếu, chỉ vừa mới bước vào Khí Đan không lâu, dù cho có thiên phú dị bẩm, ngưng luyện được không ít linh khí ở bên trong Long Môn, nhưng lại không cách nào trấn áp được đại hán khôi ngô với tu vi Trúc Cơ đỉnh phong.
Đường Nhất Mặc lao tới như một con hung thú.
Hắn nhìn tên đại hán khôi ngô bình tĩnh mà ưu nhã kia.
Đầu gối của Đường Nhất Mặc nâng lên cao, đá vào trên cái cằm của đại hán, khiến cho hắn bị đá bay ra xa, hai chân thoát ly khỏi mặt đất.
Sau đó, Đường Nhất Mặc bạo phát ra đòn tấn công tựa như mưa to gió lớn.
Vô số nắm đấm, tựa như là hạt mưa dày đặc, đánh vào trên thân đại hán khôi ngô.
Hắn đánh đại hán đến nỗi không tài nào tiếp đất được, mỗi lần chuẩn bị rơi xuống đất, đều sẽ bị Đường Nhất Mặc đạp bay lần nữa.
Chỉ cần hắn không thể tiếp đất thì sẽ không thể thi triển cái thủ đoạn điều khiển đất quỷ dị kia.
Bành bành bành bành!
Đại quân Nam Man hoảng hốt khi nhìn ấy, bắt đầu liên tục lui lại.
Mà mọi người ở Nam Quận đều âm thầm kích động.
Chính là như thế… Đánh chết cái tên nam nhân ra vẻ ưu nhã này đi!
Đòn đánh của Đường Nhất Mặc tựa như mưa to gió lớn.
Mỗi một cú đấm, mỗi một khuỷu tay đều hết sức hung lệ.
Đại hán ưu nhã liên tục bị công kích, rốt cuộc…Trên khuôn mặt cũng xuất hiện dấu hiệu bị vỡ vụn, tựa như là một cái tượng gốm bị phá toái.
Giống như mạng nhện giăng đầy.
Đường Nhất Mặc nhảy lên một cái, chân dài vung ra, nện xuống đất tựa như một cái cối xây gió.
Đông!
Thân thể ưu nhã của tên đại hán bị vỡ nát ra thành muôn vàn mảnh vỡ, đập trên mặt đất.
Đường Nhất Mặc tiếp đất, thở hổn hển.
Hắn tán đi đệ nhị mạch, không cách nào chống đỡ được nữa.
Mưa phùn rơi lả tả ở trên bầu trời.
Đường Nhất Mặc đứng thẳng người lên, nhìn về phía mặt đất, sau đó thấy được… các mảnh vỡ bùn khối ở trên mặt đất, giống như những con giun đất, đang ngưng tụ lại.
Rất nhanh, chúng lại dần hoá thành người đất tựa như nặn, biến thành bộ dạng đại hán khôi ngô, mười ngón tay đan xen với nhau đặt trên ngực.
Tây Quận.
Nam tử tóc vàng bị kéo bạc của Mặc Lục Thất đâm trúng cổ thì bèn phát ra tiếng cười trầm thấp, trên người hắn bắt đầu có khí tức kinh khủng tràn ngập ra, mỗi một cái lỗ chân lông đều tản mát lấy vầng sáng trắng rực, hóa thành quang nhân, sau đó có một lực lượng khổng lồ không ngừng bắn ra, xông về phía đám người Mặc Lục Thất.
Bên trong khe rãnh bị xé rách bởi vết đao.
Tà phật chấp tay hành lễ, chậm rãi bước ra, áo cà sa xoay tròn, mặt mũi tràn đầy dữ tợn nhìn chằm chằm tường thành, Nhiếp Trường Khanh nắm lấy đao mổ heo, bạch y phấp phối.
Trên người của tà phật có vô số khí tức màu máu tràn ngập lấy, sau lưng dần ngưng tụ ra một tôn huyết phật.
Bắc Quận.
Sau khi đánh bay ba con Hỏa Hoàng có chiến lực mười phần.
Tây Nhung Vương chậm rãi kéo lớp mặt nạ da người xuống, lộ ra một khuôn mặt nhìn như than cháy, sau đó có một vệt hỏa tinh lóe lên từ da thịt Tây Nhung Vương, tiếp đến là một cảm giác áp bách tràn ngập ra, khiến cho tất cả mọi người trên chiến trường đều cảm nhận được áp lực đến cực hạn.
Bắc Lạc hồ.
Trên mặt hồ bình tĩnh, tựa như tuyết trắng lông ngỗng đang bay tán loạn đầy trời, làm cho cả Bắc Lạc hồ được bao phủ dưới lớp áo, vô cùng diễm lệ.
Lục Phiên đặt tay ở trên thế giới bản nguyên, sau đó có một cỗ gợn sóng huyền bí được phóng thích ra, năm loại lực lượng thuộc tính ở bên trong quả cầu vàng dựa theo gợn sóng huyền bí mà không ngừng lưu chuyển.
Đường cong trong đôi mắt của Lục Phiên liên tục nhảy lên.
Hắn thấy được huyết phật ở bên trong Tây Quận cùng với nam tử tóc vàng hóa thân thành quang nhân, thấy được Tây Nhung Vương kéo lớp da người ngụy trang ở bên trong Bắc Quận, cũng thấy được người gốm hội tụ lại từ bùn đất ở phía Nam Quận.
“Bắt đầu nghiêm túc rồi nhỉ?”
Khóe miệng của Lục Phiên có hơi nhướng lên.
Nam Quận có Họa Sư Nghèo, Bắc Quận có nữ nuôi gà, Tây Quận thì thợ mổ heo…
Những người này đã thành công khiến cho lưu lạc giả trở nên nghiêm túc.
Dựa trên thực lực phân chia của những tên lưu lạc giả này, dường như là Thể Tàng cảnh đã diễn sinh ra được thuộc tính.
Thực lực rất mạnh.
Tuy nhiên…
Không cần biết bọn hắn có nhận hay không, nhưng Lục Phiên đã nhận bọn hắn thành đá mài đao rồi.
“Không sai biệt lắm…”
Ánh mắt của Lục Phiên rơi vào phía trên thế giới bản nguyên đang xao động.
Chậm rãi thở ra một hơi.
Ngay lập tức, bạch y trên người của hắn bỗng nhiên phấp phới.
Cái bàn tay đặt lên kim cầu bản nguyên của Lục Phiên bỗng nhiên bóp chặt lại!
Oanh!
Trên Bắc Lạc Hồ Tâm đảo.
Đám người Nghê Ngọc, Ngưng Chiêu đều cực kỳ kinh hãi mà ngẩng đầu lên, thân thể của các nàng đều lạnh buốt, không thể động đậy.
Sau đó thấy được…
Tầng mây trên Hồ Tâm đảo bắt đầu điên cuồng xoay tròn.
Vô số linh khí ngưng tụ lại, hóa thành một cái bàn tay linh khí.
Bàn tay linh khí nắm lấy quả cầu màu vàng..
Thuận theo Lục Phiên bóp chặt lại, chậm rãi dùng sức…
Rốt cuộc…
Kim cầu đại biểu cho thế giới bản nguyên, bị bóp nát!
Bành!
Tiếng vang kinh khủng cùng với năng lượng đáng sợ xông thẳng vào trong tầng mây.
Tựa như là một tảng đá lớn bị ném xuống nước, nổi lên từng tầng gợn sóng rồi tứ tán khắp nơi.
Đùng đùng đùng!
Phảng phất như cả thiên địa đều đang run rẩy!
Toàn bộ Đại Chu triều dường như cảm nhận được sự biến hóa khổng lồ.
Một bàn tay của Lục Phiên để nằm ngang, bên trên có ánh sáng năm màu hiện lên, tay kia vươn ra một ngón tay, điểm một chỉ lên trời, ngay sau đó, có vô số linh khí được phóng thích mà lên...
Toàn bộ bầu trời tựa hồ hóa thành hải dương linh khí.
Bên trong Bắc Lạc hồ.
Nước hồ nổ tung.
Tiểu Ứng Long giương cánh, hưng phấn hấp thu linh khí giữa đất trời, há mồm gào thét về phía bầu trời.
Bắc Lạc hồ nổi lên sóng cả kịch liệt.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn ở trên Thiên Y Nhận, bạch y phấp phới, tóc cứng cũng tung bay dưới cuồng phong kịch liệt.
Bàn tay nắm lấy điểm sáng nắm màu của hắn chậm rãi đánh về phía bầu trời.
Sau đó phất tay áo, dường như tát trôi nổi điểm sáng năm màu.
Khiến cho điểm sáng năm màu, hóa thành năm chùm ánh sáng xông lên trời.
Năng lượng ngũ sắc thuộc tính là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ tràn ngập khắp thiên địa.
Có một vách ngăn bị vô số xiềng xích băng lãnh quấn quanh xuất hiện ở trước mặt Lục Phiên.
Sự tồn tại của xiềng xích vách ngăn, đại biểu cho một loại trói buộc, đại biểu cho một loại xiềng xích của thiên địa.
Bạch y của Lục Phiên phấp phới, hắn duỗi ra một chỉ, điểm phá cái vách ngăn này, phá vỡ xiềng xích.
Trong tích tắc.
Thiên…biến.