Người dịch: Duy Cường
"Thu phục Đạo tông..."
Âm thanh của Lục Phiên cực kỳ bình thản, phảng phất đang nói một việc rất bình thường, như hai người hàng xóm đang kể lể việc nhà, một người nói trời muốn mưa, muốn đi về thu cất quần áo vậy.
Nhiếp Trường Khanh đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, thân thể bỗng nhiên có vẻ hơi cứng lại một chút.
Đạo tông... Không biết có phải đã đắc tội công tử?
Trong Bách Gia, Đạo tông là một trong những chi phái có thực lực cực mạnh, cũng là thế lực đầu tiên trong Bách Gia mà Lục Phiên tiếp xúc.
Nhiếp Trường Khanh vốn là môn đồ bị Đạo tông trục xuất, Hàn Liên Tiếu do Đạo tông phái tới, muốn giết Nhiếp Trường Khanh, mang Nhiếp Song đi, lại bị Lục Phiên cản trở.
Nhiếp Trường Khanh đã từng cảm thấy, sau cái chết của Hàn Liên Tiếu, có thể sẽ có vô số cường giả của Đạo tông xuất hiện tại Bắc Lạc thành, báo thù cho Hàn Liên Tiếu.
Nhưng mà, Nhiếp Trường Khanh đoán sai.
Đối với cái chết của Hàn Liên Tiếu, Đạo tông thờ ơ, dường như một chiếc lá mùa thu rơi vào đáy nước, không gợn lên một chút bọt sóng.
"Công tử... Nói nghiêm túc?"
Nhiếp Trường Khanh cố đè nén kinh hãi trong nội tâm, rụt rè hỏi lại.
Thân hình của Lục Phiên dựa vào xe lăn, những tia nắng ban mai chiếu sáng lấp lánh sau lưng hắn, ánh sáng chói mắt, mang theo một chút màu tím nhàn nhạt.
"Ta giống như đang nói đùa sao?"
"Ngươi muốn xông Đạo tông cứu thê tử, tiện tay thu Đạo tông, cũng không thiệt thòi..."
Lục Phiên vén tay áo dài, đem một quân cờ trắng hạ xuống linh áp kỳ bàn, nhân tiện nói.
Hợp nhất Đạo tông cũng là ý nghĩ bộc phát của Lục Phiên.
Cho đến nay hắn lâm vào một cái nhầm lẫn.
Thật ra, muốn cho Bạch Ngọc Kinh trở thành một thế lực siêu thoát, vượt lên trên Bách Gia Chư Tử, có một con đường càng thêm ngắn gọn.
Đó chính là... Hợp nhất Bách Gia.
Làm Bách Gia đều trở thành thế lực dưới trướng, Bạch Ngọc Kinh tự nhiên sẽ trở thành thế lực siêu thoát.
Lục Phiên vẫn luôn cảm thấy mình là một người rất ôn hòa.
Cho nên, hắn muốn để lão Nhiếp đi thăm dò tình hình trước, nếu như Đạo tông có thể thức thời giống như Thiên Cơ gia, đồng ý hợp nhất, vậy tất nhiên là mọi người đều vui vẻ.
Nếu không muốn cũng không sao, dù gì hắn cũng đã thể hiện ra sự ôn hòa của mình.
Nhiếp Trường Khanh cảm thấy trong miệng có chút đắng chát.
Hợp nhất Thiên Cơ gia, bây giờ lại muốn thu Đạo tông...
Nhiếp Trường Khanh dường như mơ hồ thấy được dã tâm khổng lồ của Lục Phiên, hắn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, đồng thời cũng có chút hưng phấn.
"Làm sao?"
"Không dám?"
Lục Phiên liếc mắt nhìn Nhiếp Trường Khanh, nhíu mày nói.
"Thực lực của ngươi hiện nay, đã đạt đến Khí Đan thập nhất đoạn, tiếp tục luyện hóa một tia linh khí, Khí Đan cảnh liền viên mãn, có thể thử đột phá Thể Tàng."
Âm thanh của Lục Phiên quanh quẩn trên sân thượng.
Gương mặt của Nhiếp Trường Khanh nghiêm lại, thân hình cũng không tự giác ngồi thẳng lên.
"Thực ra, đột phá Thể Tàng cảnh cũng không dễ dàng, Bá Vương đơn thân độc mã xông vào vạn quân, muốn mượn áp lực khổng lồ để đột phá gông cùm xiềng xích, cuối cùng vẫn kém một chút, không thể thành công, ngươi không chịu một chút áp lực, ngươi cảm thấy bản thân có thể đột phá Thể Tàng sao?"
Lục Phiên hỏi ngược lại.
Trong nội tâm Nhiếp Trường Khanh chợt giật thót, Bá Vương một người một ngựa xông vạn quân?
"Đừng đem mọi việc nghĩ quá dễ dàng, thực lực hiện nay của ngươi, không đáng nhắc tới, nếu ngươi dậm chân tại chỗ, tương lai... Sẽ bị đào thải."
Lục Phiên nói.
Nhiếp Trường Khanh siết chặt nắm đấm.
"Điều chỉnh tâm tình một chút, từ chỗ Nghê Ngọc lấy ba viên Tụ Khí đan, không được lấy nhiều hơn... Đan dược tuy tốt, nhưng ngươi cùng Nghê Ngọc không giống nhau, nàng có thể ăn đan dược phá cảnh, nhưng ngươi, Ngưng Chiêu, Y Nguyệt, không được phép làm như vậy."
"Nếu vi phạm, nghiêm trị không tha."
Ngón tay Lục Phiên gõ gõ vào tay vịn xe lăn, nói.
Sắc mặt của Nhiếp Trường Khanh cực kỳ nghiêm túc, gật đầu.
Công tử... Là từ bỏ Nghê Ngọc rồi sao?
Nhiếp Trường Khanh quay đầu, nhìn Nghê Ngọc trên đảo, đang một bên chổng mông cười ngây ngô, một bên luyện đan, đôi môi mấp máy một chút.
"Đi thôi."
Lục Phiên khoát tay áo.
Nhiếp Trường Khanh đứng dậy, thân hình rơi xuống tòa nhà Bạch Ngọc Kinh.
Xe lăn tự động chuyển hướng, dựa vào gần lan can, ánh mắt Lục Phiên nhìn những tia nắng ban mai phủ lên mặt hồ, sáng lóng lánh, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.
Hắn bỗng nhiên có chút mong đợi, thời khắc Bạch Ngọc Kinh hợp nhất Bách gia, nhảy lên trở thành thế lực siêu thoát.
Bạch Ngọc Kinh muốn trở thành siêu thoát thế lực, thật ra chỉ cách một lớp màng mỏng, mà hợp nhất Bách gia chính là đâm thủng lớp màn kia.
Trên Hồ Tâm đảo.
Mặc Lục Thất yên lặng quỳ gối trên phiến đá xanh.
Hắn đã quỳ một đêm, nhưng Lục Phiên chưa từng để ý đến.
Mặc Lục Thất không hề từ bỏ.
Hắn muốn gia nhập Bạch Ngọc Kinh, muốn học tu tiên bí quyết, muốn trở thành tu hành giả chân chính, hắn muốn... Báo thù.
Bỗng nhiên.
Toàn thân Mặc Lục Thất chấn động.
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt chờ mong nhìn về phía tòa nhà Bạch Ngọc Kinh ẩn hiện trong sương mù. "Công tử...
Nắm đấm của Mặc Lục Thất siết chặt.
"Ngươi bại dưới tay Bá Vương, thất bại không đáng sợ, sợ chính là sau khi thất bại không đứng dậy dược, bị thù hận che đậy tâm trí."
Thanh âm phiêu miễu như gần như xa của Lục Phiên vang lên bên tai của Mặc Lục Thất.
"Công tử... Ta phải làm như thế nào?"
Mặc Lục Thất buông nắm đấm đang siết chặt ra, hai lòng bàn tay trở nên run rẩy, trên mặt hắn, không biết từ khi nào đã giàn giụa nước mắt.
Hắn đích thân chứng kiến, A Châu như đóa hoa Mạn Đà La sắc màu sặc sỡ, vào thời điểm nở rộ nhất lại tàn lụi trước mắt hắn.
Hắn tự tay nhặt nửa mảnh mặt nạ vỡ vụn của Mặc Nhất Ngân lên.
Cõi lòng vốn căng cứng của hắn đang sụp đổ.
"Công tử... Ngươi thần thông quảng đại, có thể cứu A Châu cùng mặt đơ hay không, ta tình nguyện dùng cả đời này làm trâu làm ngựa, để đổi lại bọn hắn một đời bình an..."
Thân hình Mặc Lục Thất quỳ rạp xuống đất, tựa như là một đứa bé bên ngoài gặp phải cực kỳ oan ức, khóc thút thít nói.
Trên đảo.
Đám người Nhiếp Trường Khanh, Ngưng Chiêu dồn dập nhìn sang.
Nhìn thấy Mặc Lục Thất đang tan nát cõi lòng gào khóc.
Loại đau lòng đến cực hạn này, chỉ khi nào mất đi người thân thiết nhất mới có thể bộc lộ ra.
"Bọn hắn chết rồi."
Thanh âm đạm mạc của Lục Phiên quanh quẩn trong không gian.
"Người chết hồn xuống địa ngục, khó mà sống lại."
Lời nói của Lục Phiên làm nội tâm của Mặc Lục Thất càng ngày càng lạnh buốt.
"Tuy nhiên, bây giờ linh khí thức tỉnh, thiên địa đại biến, ra ngoài đi một chút, tìm kiếm cơ duyên, trong tương lai... Chưa chắc không thể mở ra địa ngục, đón tiếp hồn phách của bọn hắn trở về."
Mặc Lục Thất khẽ giật mình, bỗng nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt bắn ra ánh sáng hy vọng.
"Ngươi nỗ lực biến mạnh lên, khi nào ngươi mạnh đến mức có khả năng mở ra địa ngục, có lẽ... Chính là thời điểm ngươi cùng bọn hắn trùng phùng."
Thanh âm nhàn nhạt của Lục Phiên vang lên, hư vô phiêu miễu, nhưng lần này lọt vào tai của Mặc Lục Thất lại mang đến một cảm giác khác, nếu lần trước giống như thần tiên trên chín tầng trời, cao cao tại thượng, không quan tâm phàm nhân sinh tử, thì lần này.. .
Lại giống như một giọt cam lộ, tưới lên nội tâm khô cạn tuyệt vọng của hắn, như người lữ hành trong sa mạc, chợt phát hiện được nguồn nước.
Mặc Lục Thất đứng người lên, hướng về phía Lục Phiên khom người xuống thật sâu.
Sau đó, quay người, lên thuyền cô độc rời đi Hồ Tâm đảo.
Hắn muốn rời khỏi Bắc Lạc thành, đi xông xáo thiên hạ, tìm kiếm tiên duyên, hắn muốn trở nên mạnh hơn, cho đến một ngày có thể mở ra địa ngục luân hồi.
"Ngươi có thể đi biên quan, có lẽ, hy vọng liền tồn tại ở chỗ tuyệt vọng."
Trên lầu.
Lục Phiên uống một ngụm rượu Thanh Mai, dựa vào lan can, nhắc nhở một câu.
Âm thanh cùng mây mù hòa quyện vào nhau. Thân ảnh của Mặc Lục Thất cũng dần dần trở nên mơ hồ rồi khuất hẳn trong sương mù.
...
Bắc quận, Bất Chu phong.
Lý Tam Tư chậm rãi mở mắt, đỉnh núi trở nên vô cùng yên tĩnh, ngay cả âm thanh gió thổi dường như cũng biến mất.
Trên tảng đá, Lý Tam Tư một thân áo xanh cầm lên kiếm gỗ, thần sắc cảnh giác, quay đầu nhìn về phia sau.
Bỗng nhiên, hắn giật thót mình.
Bởi vì, phía sau tảng đá, một thiếu nữ không biết xuất hiện từ bao giờ, hai tay ôm đầu gối, đang yên tĩnh ngồi ở đó.
Hai mắt thiếu nữ nhắm lại, chỉ có hàng mi thật dài rung động nhè nhẹ.
Trên Bất Chu phong, tại sao lại xuất hiện một vị thiếu nữ nhắm mắt?
Lý Tam Tư nhảy xuống tảng đá, ánh mắt cảnh giác quan sát khắp nơi, trước hang động đen nhánh, vẫn phủ đầy xương cốt khô héo.
Thiếu nữ đối mặt xương khô đầy đất, thế nhưng không hề có một chút nào cảm giác kinh hãi.
Thiếu nữ này... Có vấn đề.
Trong mơ hồ, hắn có cảm giác một loại đại khủng bố đang rình rập xung quanh.
Lý Tam Tư đem thanh kiếm gỗ che trước người, linh khí bên trong khí đan vận chuyển, hai mắt nhìn trừng trừng vào thiếu nữ.
Bỗng nhiên hắn có chút giật mình.
Thiếu nữ có làn da trắng như mỡ đông, trên gương mặt còn mang theo nét ngây thơ, cùng mấy phần đối với thế gian hồ đồ và vô tri.
Vẻ mặt thuần khiết của thiếu nữ, giống như một thanh chùy nhỏ, đánh vào nội tâm của Lý Tam Tư, làm tim của hắn khẽ run lên.
Hắn chợt nhớ tới muội muội Lý Tam Tuế của mình.
Từng có lúc, muội muội của hắn cũng hồn nhiên ngây thơ như vậy...
Nhưng, càng thuần khiết, càng dễ bị tổn thương.
Khi muội muội của hắn đổi tên thành Mạc Sầu, trên đời đã không còn thiếu nữ ngây thơ mang tên Lý Tam Tuế, chỉ còn lại đạo cô Lý Mạc Sầu.
Thanh kiếm gỗ của Lý Tam Tư chầm chậm hạ xuống,"Cô nương..."
Thiếu nữ nhắm mắt không hề lên tiếng, chỉ nâng lên ngón tay chỉ chỉ vào ống sáo gỗ đang dắt bên hông Lý Tam Tư.
Lý Tam Tư khẽ giật mình.
"Cô nương muốn nghe thổi sáo?"
Thiếu nữ gật đầu.
Trên mặt của Lý Tam Tư hơi hiện lên vẻ xấu hổ, hắn ưa thích một mình ở ngoài biên ải thổi sáo, không phải vì hắn thanh cao, nguyên nhân là vì tài nghệ của hắn cũng không tốt lắm.
Không muốn biểu hiện trước mặt người khác.
Lý Tam Tư muốn mở miệng từ chối, nhưng thiếu nữ ôm đầu gối, ngồi trên mặt đất, gương mặt non nớt còn mang theo nét chờ mong, làm nội tâm Lý Tam Tư run lên, không đành lòng cự tuyệt.
"Nếu tại hạ thổi không hay, cô nương cũng đừng trách."
Lý Tam Tư gãi gãi ót.
Sau đó, hắn lại nhảy lên tảng đá xanh, ngồi xếp bằng xuống, thanh kiếm gỗ để ngang trên đầu gối, rút ra ống sáo đặt trên môi, một làn hơi tràn vào, vòng qua vòng lại bên trong ống sáo, ngón tay khẽ động theo một quy luật nhất định, tiếng sáo uyển chuyển vang lên.
Trên Bất Chu phong, tiếng nhạc du dương, nương theo ánh sáng của tia nắng ban mai, làm khung cảnh có mấy phần ôn hòa văn nhã.
Đạo nhân áo xanh thổi sáo, thiếu nữ ngây thơ lắng nghe.
Hình ảnh có chút hài hòa.
Có điều...
Nếu giờ phút này có người bên ngoài nhìn tới Bất Chu phong.
Liền sẽ phát hiện, nào có thiếu nữ đang nghe sáo.
Chỉ có một quái vật đầu người thân rắn, từ trong hang động đen kịt quấn quanh mà ra, lơ lửng trước mặt Lý Tam Tư, nhắm mắt lắng nghe.
Không biết Lư Sơn khuôn mặt thật,
Vì thân đã ở trong Lư Sơn
(Đề Tây Lâm bích - Tô Đông Pha
Võ Duy Cường - Dịch)
Có lẽ, Lý Tam Tư hiện tại chính là loại trạng thái này.
Khúc nhạc vừa xong.
Lý Tam Tư chậm rãi mở mắt, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt nhìn qua thiếu nữ.
Thiếu nữ khẽ vuốt cằm, lại giơ tay lên, chỉ chỉ ống sáo.
Lý Tam Tư khẽ giật mình, sau khi thổi một lần, cảm giác xấu hổ dường như cũng tan đi không ít, thấy vậy, hắn hít một hơi dài để điều chỉnh lại hô hấp, sau đó lại tiếp tục thổi một khúc khác.
Tiếng sáo nhẹ nhàng vang lên trên núi cao, tinh thần Lý Tam Tư cũng có chút hưởng thụ cảm giác có được người nghe.
Âm thanh quanh quẩn trên đỉnh núi, làm không khí khủng bố nơi này cũng tan đi mấy phần.
"Cô nương, bêu xấu."
Lý Tam Tư cười cười.
Hắn sờ lên ót, tò mò nhìn thiếu nữ.
"Tại hạ Lý Tam Tư, Mộc Tử Lý, nghĩ trước làm sau Tam Tư, không biết phương danh của cô nương?"
Lý Tam Tư cười nói.
Thiếu nữ ôm đầu gối hơi do dự một chút, hàng lông mi dài rung động, sau đó mở miệng, thanh âm nhỏ như muỗi kêu.
"Cha... Gọi... Ta... Chúc Long."
"Trúc Lung?"
Lý Tam Tư suy nghỉ nửa ngày, gật đầu: "Tên thật là văn nhã, cành trúc lung linh dưới trăng, so với cái tên Mạc Sầu mà muội muội ta tự lấy thêm êm tai hơn nhiều."
Lý Tam Tư tán thưởng nói.
Thiếu nữ có chút sững sờ, nhưng cũng không phản bác.
Thiếu nữ giơ tay lên, vừa chỉ chỉ ống sáo, nàng thích nghe thổi sáo.
"Tại hạ nghỉ ngơi một chút, thổi nhiều, cổ họng có chút khô."
Lý Tam Tư cười khẽ, lấy bầu rượu bên hông ra, mở nắp, uống mấy ngụm, tâm tình vui vẻ tràn trề.
Hàng mi thiếu nữ rung động nhè nhẹ, duỗi ra ngón tay, chỉ chỉ bầu rượu.
Động tác uống rượu của Lý Tam Tư hơi dừng lại.
"Cô nương muốn uống rượu?"
"Không nên, không nên... ”
Thiếu nữ nghe được âm thanh từ chối, thần sắc có vẻ không vui, trên gương mặt trắng như mỡ đông của nàng, nổi lên chút màu đỏ, hàng mi rung động có mấy phần kịch liệt, dường như muốn mở mắt.
Lý Tam Tư cho là thiếu nữ muốn khóc.
Giống khi còn bé, hắn sợ nhất là muội muội muốn khóc, vừa khóc, chân tay hắn liền luống cuống.
Trong lúc bối rối, vội vàng đem bầu rượu đưa cho thiếu nữ.
"Chỉ được uống một ngụm."
Lý Tam Tư nghiêm túc dặn dò.
Màu đỏ trên gương mặt thiếu nữ tan đi, nàng bưng lấy bầu rượu, uống một ngụm…Rượu trong bầu liền hết sạch.
Nhưng mà, thiếu nữ lại chỉ chỉ ống sáo.
Lý Tam Tư có chút dở khóc dở cười, thiếu nữ này... Thật cổ quái.
Hắn ngồi xếp bằng trên tảng đá xanh, lại thổi lên tiếng sáo, dưới ánh bình minh, mọi âm thanh dường như cũng ngừng lại chỉ còn tiếng nhạc quanh quẩn trên đỉnh núi.
Thiếu nữ một bên nghe sáo, một bên vỗ vỗ bầu rượu, dường như muốn vỗ ra một chút rượu.
...
Bắc Lạc.
Hồ Tâm đảo.
Lục Phiên đang đánh cờ, thân thể chợt dừng lại một chút.
Đôi mắt hắn hơi biến đổi, có hoa văn trong ánh mắt nhảy lên, trong mơ hồ liền thấy được trên đỉnh Bất Chu phong, đạo nhân áo xanh thổi sáo.
Khóe miệng Lục Phiên hơi giật một chút...
Lý Tam Tư, tên súc sinh này!
Chúc Long của hắn vừa ra đời... Đây là dấu hiệu muốn bị câu dẫn?