Dịch: Mèo Rừng
Thiên Cơ các đưa tin, thiên hạ xuất hiện tám chỗ Dưỡng Long địa.
Tất cả đều có được tiên duyên khổng lồ.
Toàn bộ Đại Chu chấn động, thế lực khắp nơi đều bắt đầu tìm kiếm Dưỡng Long địa.
Bởi vì trước kia đã có bí cảnh ở dãy Ngọa Long, cho nên không ít thế lực đã tin tưởng tiên duyên là tồn tại, vì lẽ đó, cực kỳ coi trọng đối với tin tức mà Thiên Cơ các đưa ra.
Mặc kệ là thế lực võ lâm, cũng hoặc là các quận quân phiệt Thái thú.
Các Thái thú khi nghe được tin tức này, đều điều binh khiển tướng, mài đao xoèn xoẹt.
Đối với những tên Thái thú này mà nói, đây có lẽ chính là cơ hội phá cục khó mà có được.
Thế cục hiện tại bị ba người Nam quận Đường Hiển Sinh, Bắc quận Đạm Đài Huyền, Tây quận Hạng Thiếu Vân phân thiên hạ làm ba phần.
Những Thái thú khác chỉ có thể sinh tồn ở bên trong kẻ hở của tam đại thế lực, kéo dài hơi tàn.
Thứ mà bọn hắn đang lo lắng chính là, tam đại thế lực này sẽ trực tiếp phái binh, tiêu diệt các quận của bọn hắn.
Tựa như Thái thú Bình Dương quận khi trước, cực kỳ thảm…
Vây giết Hạng Thiếu Vân, kết quả là rơi vào hạ tràng bị chết thảm.
Bình Dương quận cũng bị Tây quận chiếm cứ.
Bạch Ngọc Kinh, người đưa ra tin tức về tu hành giả hiện giờ, đã trở thanh đại thế lực được rất nhiều thế lực quân phiệt quan tâm nhất.
Thiên Cơ các mặc dù không có công bố những vị trí của Dưỡng Long địa.
Nhưng mà các đại thế lực đều đã điều động trinh thám, trải rộng khắp thiên hạ, tìm kiếm Dưỡng Long địa, cuối cùng sẽ tìm được một chút dấu vết mà nó để lại.
Lúc thiên hạ nổi lên phong trào tìm Long, thì các Dưỡng Long địa cũng từ từ vén lên tấm màn che mặt thần bí.
Tây quận, Đông Diễn giang.
Đây là một con sông lớn cong queo uốn lượn, nước chảy xiết, bọt nước màu trắng đang không ngừng bốc lên trên đó.
Bờ sông khúc khuỷu, những tảng đá quái dị mọc đầy ra, giống như một con ác long hung mãnh vậy.
Nhưng mà, ở trên bờ thượng du con sông lớn này, lại cực kỳ nhốn nháo, không ít người trong võ lâm Tây quận mặc áo vải, gánh vác vũ khí hội tụ ở nơi này.
‘’Chính là nơi này, không có sai! Có người tựa hồ thấy được một vòng xoáy nước màu trắng ở trong con sông, giống như một con rồng đang bơi!’’
‘’Tới gần con sông lớn này sẽ có cảm giác bị đè nén, thứ này nhất định chính là Dưỡng Long địa mà Thiên Cơ các đã nói tới!’’
‘’Bên trong Dưỡng Long địa có tiên duyên, người được tiên duyên có thể một bước thành tiên!’’
Phong cách của võ nhân Tây quận đa số là nhanh nhẹn cùng dũng mãnh, trong con mắt của những người này đầy vẻ hưng phấn, xen lẫn hưng phấn, chính là lẫn nhau cảnh giác nhìn chằm chằm vào các phương hướng khác.
Nhưng mà, mơ hồ có tiếng ngựa phi tới ở trong tiếng sông chảy.
Trong lòng nhiều người trong võ lâm ở Đông Diễn giang đều giật mình, bọn hắn quay đầu lại, thấy được một đội thiết kỵ mười người, bị bao bọc bởi bụi mù mà tới.
Người cầm đầu thì cưỡi một con Hắc Phiêu mã, hai bên xương sườn tựa như lưỡi đao, mặc một thân áo nhẹ, sau lưng mang đại phủ và lá chắn, nhìn vào thôi đã cảm thấy áp bách rồi.
Rất nhiều võ lâm võ nhân thấy rõ bộ dáng của người này, lập tức rùng mình.
“Là Bá Vương!”
Có võ nhân sợ hãi rống.
“Quân Tây Lương làm việc, người không liên quan thì lùi lại, ai vi phạm…Giết.”
Sau lưng của Hạng Thiếu Vân, Hứa Sở cầm ngược hai cái chùy gai, lạnh lùng nói.
“Quân Tây Lương sao có thể bá đạo như vậy được, chúng ta tới trước! Tiên duyên…người có duyên tất được!”
Nhóm võ nhân lập tức trở nên giận dữ.
Bọn hắn tìm được Dưỡng Long địa, nhưng mà, chưa kịp thấy Chân Long đã bị đuổi đi rồi.
Bá Vương giục ngựa, đôi mắt nhìn những tên võ nhân này.
“Người có duyên tất được?”
“Là ai nói…lặp lại lần nữa?”
Bá Vương thản nhiên mở miệng.
Rất nhiều võ nhân đột nhiên câm như hến.
“Rời khỏi trăm dặm Đông Diễn giang, bằng không…Dù cho ngươi có hữu duyên, thì khi chết cũng vô duyên.”
Lời nói vừa ra.
Bá Vương tung người xuống ngựa, rất nhiều võ nhân đều đã triệt để hoảng hốt, cầm vũ khí điên cuồng chạy trốn.
Hạng Thiếu Vân chắp lấy tay, đạp lên một khối đá lởn chởm kỳ quái, hít sâu một hơi, linh khí ở trong thiên địa tựa như một con rắn nhỏ chui vào trong cơ thể hắn.
‘’Quả nhiên là Dưỡng Long địa…Thế mà lại xuất hiện thiên địa linh khí.’’
Hạng Thiếu Vân mở mắt, trong ánh mắt lóe tinh mang.
Sau đó, thân thể của hắn nhảy xuống từ bên trên những tảng đá lởm chởm kỳ quái này.
Hắn lao nhanh mà xông vào trong nước sông, trong nháy mắt thân thể đã bị bao phủ bởi hơi nước nồng đậm.
Trên bờ, những tên võ nhân chạy trốn đang sợ ngây người kia, dồn dập quay đầu lại.
Bá Vương…đã nhảy sông?
Nhưng mà, một lát sau.
Oanh!
Nước sông nổ tung.
Có một con đại bạch xà phát ra âm thanh gào thét, từ bên trong nước sông phóng lên, dưới bụng bạch xá có bốn cái trảo, bơi lội ở trong sông, giữa tiếng gào hét, quanh quẩn lấy màn sương mù mông lung, quấn quanh Bá Vương.
Bá Vương gầm thét, ma khí đen kịt quanh quẩn lấy, cùng màu trắng tranh phong với nhau, nước sông tấp nập bị nổ tung.
Làm cho những người trên sông kinh hãi tột cùng.
Đông Diễn giang, Bá Vương đọ sức với Long!
Đạo tông là một tòa nguy nga đặt ở một ngọn núi to lớn quanh năm được bao bọc bởi khói mây ở Nam quận.
Ngọn núi này có tên là Thiên Đăng sơn, trên núi có đỉnh, kêu là Trích Tinh phong.
Đạo tông được kiến thiết ở trên Trích Tinh phong.
Trích Tinh phong cao vút trong mây, vào đêm, bầu trời đầy sao phảng phất như đang ở trước mắt, đưa tay là có thể hái, cho nên gọi là Trích Tinh.
Ở trên Trích Tinh phong có một vài tòa đạo quân tạo thành một khu vực, tường trắng ngói xanh, tựa như là chốn thần tiên sinh hoạt.
Là một trong những gia còn đang được phát triển mạnh mẽ trong Chư Tử Bách Gia, Đạo tông vẫn còn duy trì uy danh của mình tại Đại Chu.
Chư Tử Bách Gia gọi là Bách gia, kỳ thực thì chỉ có Đạo tông, Kiếm phái, Thiên Cơ gia, Tung Hoành gia, Y gia,…những thế lực lớn này là còn đang phát triển mạnh mẽ.
Còn Mặc gia Cơ Quan thành đã bị diệt, Mặc Gia, Âm Dương gia, Cơ Quân gia bị tổn thương nguyên khí nặng nề. Binh gia thì ở ngay lúc Bạch Phượng Thiên chết liền đã đi vào quá khứ. Nhóm thế lực Nông gia, Pháp gia cũng đã ẩn nấp từ lâu. Còn về Nho giáo, thuận theo quốc sư đóng cửa không ra, cũng trở nên yên tĩnh.
Bên trong đạo quan.
Có một đạo cô chậm rãi di chuyển, nàng ngẩng đầu, nhìn về phía tầng mây nồng đậm tới nỗi tán không hết ở trên đỉnh đầu của mình, trong đôi mắt toát ra vẻ ngưng trọng cùng nghi hoặc.
Trong lúc mơ hồ, nàng thấy được bên trong tầng mây, có một sinh linh mông lung tựa rắn dài đang xuyên qua đó.
Đạo cô bò lên nóc nhà đạo quan, đứng thẳng tắp, mắt to trừng nhìn đám mây.
Tầng mây dần dần tản ra, giống như là muốn đập vào khuôn mặt của nàng vậy.
Trong lòng đạo cô giật mình, thấy được bên trong tầng mây, có một sinh linh lò ra, đối mặt nàng.
Thuận theo phong trào tìm Dưỡng Long địa, Bát đại Dưỡng Long địa cũng bắt đầu hé lộ ra tắm che mặt thần bí.
Đầm lầy ở Nam quận, có người nhìn thấy một con rắn dài mai phục ở mặt đất, muốn bắt nó, nhưng cuối cùng thì bị con rắn lớn cuộn cuồn này cắn chết.
Cho nên, vùng đầm lầy ở Nam quận này đã bị người ta xác định là một cái Dưỡng Long địa.
Nam quận Thái thú Đường Hiển Sinh điều động quân đội đi đầm lầy.
Đông Dương quận, có một vùng đất rạn nứt ra, mơ hồ thấy được ánh sáng màu đỏ hồng, Thái thú Đông Dương quận mừng rỡ như điên, phát hiện được Dưỡng Long địa, hắn phái một vạn binh cùng với mấy trăm võ lâm võ nhân đi vào vùng đất rạn nứt này.
Tuy nhiên, chỉ vừa mới đi vào hém núi, đã thấy được con rắn dài màu đỏ hồng kia, những nơi mà nó bò ngang qua, nhiệt độ lưu lại là cực kỳ cao, có thể hòa tan cả đá, đốt người ta thành than cốc.
Một vạn đại quân đi vào hẻm núi, khi về thì chỉ còn năm ngàn, chết đi một nửa.
Thái thú Đông Dương quận vui quá hóa buồn.
Điều này cũng cho người đời một lời khuyên rằng, Dưỡng Long địa không chỉ là cơ duyên, mà còn có nguy hiểm cực lớn.
Gió lớn bắt đầu thổi khắp Đại Chu.
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Lục Phiên ngồi trên xe lăn, dựa lưng vào chiếc hàng rào gỗ được khắc hoa văn đỏ thẳm, một bên uống rượu Thanh Mai, một bên thì đánh cờ cùng Lữ Động Huyền.
Đang lúc đánh cờ, đồng thời trong con mắt của Lục Phiên có một cái đường cong nhảy lên, chú ý tình huống ở các Dưỡng Long địa.
Tám cái Dưỡng Long địa, kỳ thật đều đã bị phát hiện báy tám cái.
Ngón tay của Lục Phiên gõ nhẹ vào quân cờ, nếu Dưỡng Long địa đã bị phát hiện gần hết, vậy thì bí cảnh mà hắn thiết lập cũng nên chuẩn bị mở ra.
Dưới lầu các.
Nhiếp Trường Khanh vác lấy một cái bọc, đi tới trước người Lục Phiên, lưng hơi khom xuống.
Lục Phiên liếc mắt nhìn Nhiếp Trường Khanh, nói: “Chuẩn bị xuất phát?”
“Có hơi mất kiên nhẫn…” Nhiếp Trường Khanh cười cười, đôi mắt khẽ động, phảng phất như có được chờ mong cùng tình cảm không thể đè nén được vậy.
Làm cho cả nhà đoàn tụ, hắn chờ lâu rồi.
Vốn cho rằng cả đời này không có cơ hội, tuy nhiên, lại không nghĩ tới, Lục Phiên cho hắn cơ hội này.
“Công tử, ngài nói thu Đạo tông…Là thu như thế nào? Muốn cho Đạo tông giống với Thiên Cơ gia, dời tất cả vào Hồ Tâm đảo?”
Nhiếp Trường Khanh bỗng nhiên nghi hoặc, hỏi.
Lữ Động Huyền đang suy tư ván cờ thì khuôn mặt mo của hắn đỏ bừng lên.
“Hồ Tâm đảo không phải là nơi ai muốn cũng có thể tới…”
Lục Phiên từ từ nói.
Nhiếp Trường Khanh khẽ giật mình, không hiểu nổi.
Lục Phiên cũng không có nói rõ lý do, cái gọi là hợp nhất Bạch gia lại với nhau, cũng không đồng nghĩa với việc dời Đạo tông, Kiếm phái vào Hồ Tâm đảo để chậm rãi điều giáo.
Hắn không có rãnh rỗi tới như vậy.
Sự phát triển của Bách gia là tương đối chậm, với lại, muốn khiến cho thế giới đê võ thăng cấp thành trung võ, thậm chí là cao võ, chỉ là một cái tu hành thế lực như Bạch Ngọc Kinh là không tài nào.
Hắn cần phải xây dựng thêm một ít thế lực tu hành nữa, Bách gia tề tụ, tranh đấu lẫn nhau, như vậy thì mới có thể tăng tốc tiến trình của thế giới.
Nhiếp Trường Khanh rời đi.
Mang theo cái bọc và đao mổ heo.
Xuôi nam xông Đạo tông.