Dịch: Nguyễn Anh Hùng
"Tiên!?"
Lý Tam Tư nhìn khuôn mặt khổng lồ do tượng đá đất cát hội tụ thành, tâm thần run rẩy.
Tiên nhân sao!?
Tiên nhân sáng tạo ra Dưỡng Long địa?
Uy áp kinh khủng tràn ngập trong Long Môn, cảm giác đè nén giống như đang ở trong một vũng bùn, làm cho người ta động đậy cũng không được.
Trúc Lung hóa thân thành long, nằm trên mặt đất, giống như một đứa trẻ đã làm sai việc gì đó, khuôn mặt hoảng hốt và kinh hoảng.
Ý thức của Lục Phiên bám trên mặt người bằng đá, thờ ơ nhìn Chúc Long đang nằm và Lý Tam Tư đang quỳ phía xa.
Mặc dù nói vận may cũng là một phần của thực lực, thế nhưng, Lý Tam Tư có thể đột phá Thể Tàng cũng không phải hoàn toàn là nhờ vận may.
Đổi lại một người khác, nếu như bị Chúc Long hành như vậy, có lẽ sớm đã sụp đổ tinh thần, bị điên.
Dù sao, linh khí rót đầy vào thân thể, đây là cảm giác ăn no đến nỗi người sắp nổ tung, người tầm thường làm sao đủ khả năng chịu nổi.
Không để ý đến Lý Tam Tư nữa.
Ánh mắt Lục Phiên lướt qua nhìn vào Trúc Lung.
Lý Tam Tư cảm ứng được ánh mắt của "Tiên" lướt ngang qua, không hiểu sao thở dài một hơi.
Mặc dù đột phá đến cảnh giới phía trên khí đan, thế nhưng, ở trước mặt "Tiên", hắn vẫn có cảm giác mình là sâu kiến.
Trên thực tế, cũng đúng là như thế.
Tại trong mắt "Tiên", thật sự hắn và sâu kiến không khác nhau là mấy.
Tiên vốn dĩ cũng không để ý đến hắn.
Ầm ầm!
Tảng đá mặt người chậm rãi hạ xuống.
Gần sát Chúc Long.
Chúc Long nằm rạp trên mặt đất, sự lo lắng và e ngại càng ngày càng tăng.
Nàng cũng biết, mình lợi dụng Lý Tam Tư để tiến hóa thành long chủng chân chính, dường như đã phá hủy quy tắc "Cha" thiết lập.
Cho nên, thời khắc này nàng hết sức hoảng hốt.
Sợ "Cha" đưa nàng về đúc lại.
Lục Phiên an tĩnh nhìn Chúc Long nhu thuận đang nằm sấp, Chúc Long. . . Là mấu chốt mà Lục Phiên đã chuẩn bị để giúp Ngũ Hoàng đại lục tấn thăng lên cao võ, thậm chí là siêu huyền huyễn thế giới.
Chúc Long đại thành, là nhân vật hết sức khủng bố.
Lục Phiên cũng không trách cứ hành vi của Chúc Long, dù sao mục đích của nàng là vì tiến hóa thành Long chân chính.
Việc này ngược lại đã trợ giúp Lục Phiên hoàn thành nhiệm vụ trước thời gian.
Mỗi một sinh lình đặc biệt đều có tính tự chủ và khả năng đặc hữu của riêng nó.
Lục Phiên cũng không cần đi kìm hãm sự phát triển này của nó.
Mặc kệ là Chúc Long hay Hắc Long, trên thực tế, đều là sinh linh mà Lục Phiên sáng tạo, mặc kệ bọn nó phát triển như thế nào, tại sâu trong linh hồn đều sẽ có một sự kính sợ với Lục Phiên.
Đây là lý do mà Lục Phiên dám để cho Bát Long phân bố khắp thiên hạ.
Hắn muốn cải tạo thế giới, nhưng cũng không muốn tạo ra một nhà tù, trói buộc những đặc tính của sinh vật.
Dù sao thì tinh lực của hắn có hạn, việc hắn có thể làm, chỉ là gieo những hạt giống cải biến thế giới, sau đó tùy ý để những hạt giống này mọc rễ nảy mầm.
Thế nhưng, hành vi lần này của Chúc Long vẫn cần phải nhắc nhở.
Đương nhiên, không chỉ chấn nhiếp mỗi Chúc Long , mà cũng phải nhắc nhở Lý Tam Tư một phen.
Tu hành là tu hành, không thể gian lận được.
"Lần sau không thể làm vậy nữa."
Mặt đá mở miệng.
Âm thanh khủng bố vang vọng trong Long Môn.
Chúc Long nằm trên mặt đất phát ra tiếng gầm ủy khuất.
Lý Tam Tư hai mắt căng thẳng, mồ hôi lạnh thẩm thấu qua quần áo của hắn.
Mặt đá mặc dù chỉ nói bảy từ, thế nhưng gây cho hắn áp lực khổng lồ, khổng thể thở nổi.
Lục Phiên lườm Lý Tam Tư.
Ý chí dần dần tán đi.
Hòn đá dồn dập sụp đổ, rơi trên mặt đất, sau đó giống như là tuyết từ từ tan rã, mặt đất lại một lần nữa có vô số cỗ binh tượng bay lên.
Uy áp tràn ngập trong Long Môn biến mất không thấy gì nữa.
Lý Tam Tư dần dần ngồi dậy.
Hắn nhìn về phía Chúc Long.
Chúc Long lấy đuôi quét qua, cuốn thân thể Lý Tam Tư lên.
Mặc dù có tu vi Thể Tàng cảnh, thế nhưng khi đối mặt với Chúc Long, hắn lại chống cự không được.
Cả người hắn hoa lên, bị quật bay ra khỏi Long Môn, ngã trước hang động tĩnh mịch.
Lý Tam Tư ổn định thân hình, vươn mình đứng lên.
Tay hắn cầm kiếm gỗ, bước hai bước, muốn vào hang động, nhưng vừa cất bước, một đôi mắt một trắng một đen trong động hiện ra.
Dường như có một cảm giác tử vong bao phủ thân thể hắn.
Lý Tam Tư cứng đờ người lại.
Cuối cùng vẫn lui một bước.
Nhìn qua xương khô trên Bất Chu phong, thở dài.
Hắn dạo bước đi tới trước đá xanh, xóa vết máu trên đá đi, chống kiếm gỗ xuống, ngồi ngay ngắn trên đá xanh, nhìn mặt trời trên cao, tóc tung bay trong gió.
Đạo tông, ở căn nhà trúc phía sau núi.
Lý Tam Tuế đẩy cửa ra, đứng yên trước cửa, nghiêng người sang để Nhiếp Trường Khanh vào trong.
Nhiếp Trường Khanh cất bước bước vào, mỗi bước chân của hắn dường như đều nặng hơn ngàn cân.
Trong lòng của hắn hết sức hồi hộp, không còn sự sắc bén và thoải mái như lúc hắn lên núi.
Trong nhà trúc hết sức đơn sơ, một bộ bàn ghế bằng trúc, một cái chiếu trúc, rồi không có vật gì khác nữa.
Trên ghế trúc có một đạo cô mặc đạo bào ngồi ngay ngắn yên lặng.
"Như nhi."
Nhiếp Trường Khanh mở miệng.
Giọng nói có vài phần hồi hộp, mấy phần vui sướng quanh quẩn trong trúc lâu.
Nhưng mà. . . Không có ai đáp lời.
Lý Tam Tuế đứng trước nhà trúc, ánh mắt thăm thẳm, mím môi.
Nhiếp Trường Khanh bước tới trước người đạo cô lại phát hiện, đạo cô cái đầu nghệch qua, an tĩnh ngồi trên ghế, đôi mắt trống rỗng, vô thần.
Ở trên chiếc chiếu trúc, có những mảnh trúc bay tán loạn.
Phía trên khắc hai chữ.
"Khanh" và "Song" .
Tâm tình Nhiếp Trường Khanh vốn dĩ đang cuồn cuộn sóng trào, ánh mắt như muốn phá hủy tất cả, bỗng nhiên nhu hòa lại.
Hắn nhẹ kêu lên tên của đạo cô.
Nhưng mà đạo cô chỉ lặng yên ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng mờ mịt làm cho người đau lòng, nhìn qua Nhiếp Trường Khanh, sau đó lại nghệch đầu ra tiếp.
"Nhiếp ca. . ."
Lý Tam Tuế đứng yên trước cửa mở miệng như muốn nói gì đó.
Nhưng mà, Nhiếp Trường Khanh lại chỉ khoát tay áo.
"Không cần phải nói."
Nhiếp Trường Khanh ánh mắt hết sức nhu hòa, bàn tay nhẹ nhàng khoác lên trên đầu đạo cô.
"Như nhi, chúng ta về nhà."
"Tiểu Song đang chờ chúng ta về nhà."
Lý Tam Tuế ở trước cửa hơi ngẩn người ra.
"Đối với ta mà nói, có một kết cục dù sao cũng tốt hơn là không có kết cục. . ."
Nhiếp Trường Khanh bình tĩnh nói, thế nhưng trong sự bình tĩnh lại như có một ngọn lửa đang cháy.
Hắn cõng đạo cô lên, đạo cô cũng không kháng cự, cái đầu vẫn nghệch qua một bên, thậm chí lấy tay vuốt vuốt tóc mai của Nhiếp Trường Khanh.
Cõng đạo cô lên, bước từng bước nặng nề đi ra khỏi nhà trúc, Lý Tam Tuế cũng không ngăn cản.
Ánh nắng xuyên thấu qua từng khe hở của rừng trúc, chiếu rọi xuống, làm Nhiếp Trường Khanh không khỏi hơi nheo lại mắt.
Bỗng nhiên, Nhiếp Trường Khanh ngừng chân.
Cũng không quay đầu lại, chỉ đưa lưng về phía Lý Tam Tuế, nói: "Tam Tuế, Đạo tông không thích hợp với ngươi, ngươi nên đi Bắc Lạc."
Đây là lần thứ hai Nhiếp Trường Khanh nói câu này.
Lý Tam Tuế khẽ giật mình, cảm xúc rất phức tạp.
Nói xong, Nhiếp Trường Khanh cõng đạo cô, vươn tay chầm chậm rút đao mổ heo bên hông ra.
Lại chỉ về một gian nhà trúc khác ở phía xa.
Nhiếp Trường Khanh sắc mặt bình thản, nhìn nhà trúc, nói: "Chư tử, Nhiếp Trường Khanh ta đi chuyến này, ngoại trừ việc mang Như nhi đi, còn mang theo một nhiệm vụ mà công tử phân phó."
"Đưa thê tử trở về, thuận tiện. . . Thu Đạo tông."
Lời nói của Nhiếp Trường Khanh vang vọng trong rừng trúc tĩnh mịch.
Lý Tam Tuế nghe vậy, con ngươi hơi co lại.
Nhưng mà, càng để cho nàng thấy không thể tưởng tượng nổi chính là, cánh cửa nhà trúc kia vốn đã đóng chặt thật lâu, bỗng nhiên được mở ra.
Có thanh âm già nua từ trong nhà trúc vọng ra.
"Ta có một trận pháp, Bắc Lạc Lục thiếu chủ nếu có thể phá đi, Đạo tông sẽ giống như Thiên Cơ gia, quy phục Bắc Lạc, lại có làm sao?"
Thanh âm tang thương, mang theo vài phần khàn khàn.
Một thân ảnh còng lưng từ trong nhà trúc đi ra.
Nhiếp Trường Khanh cõng đạo cô, đưa mắt nhìn về phía thân ảnh còng lưng kia, râu ria xồm xoàm trên mặt hắn không có bất kỳ biểu lộ gì.
"Không cần công tử, phá trận, ta cũng có thể."
Nhiếp Trường Khanh nói.
Lời nói đầy khí phách.
Linh khí bên trong khí đan của Nhiếp Trường Khanh bỗng nhiên sôi trào lên.
Sau khi tâm nguyện được hoàn thành, toàn bộ tinh khí thần của hắn dường như cũng phát sinh một loại biến hóa khó mà nói rõ được.
Những lá trúc khô ở quanh thân Nhiếp Trường Khanh lập tức không có gió vẫn bay lên.
Bắc Lạc thành.
Bên trong một gian khách sạn.
Xích Luyện đẩy cửa sỗ gỗ cũ nát ra, dùng gậy gỗ kê vào, ánh nắng từ ngoài cửa sổ rọi vào, dưới ánh mặt trời, có thể thấy rõ những hạt bụi đang bay.
"Xích Luyện tỷ, Giang thúc lúc nào tới Bắc Lạc?"
Thanh âm lười biếng từ trong nhà truyền đến.
Bạch Thanh Điểu ngồi xổm trước một cái sọt gà con, vừa chơi đùa, vừa hỏi thăm.
"Mấy ngày nữa, đại nhân còn chưa tới Bắc Lạc. . ."
Xích Luyện nhìn ngoài cửa sổ, đường phố náo nhiệt phồn vinh, ánh mắt hơi hơi lấp lánh.
Dáng người xinh đẹp dựa vào cửa sổ, nhìn về phía Bạch Thanh Điểu, nói: "Thanh Điểu, dọn dẹp một chút, chúng ta đi bái phỏng Lục thiếu chủ trên Hồ Tâm đảo."
Bạch Thanh Điểu lập tức ngẩng đầu, sững sờ.
"Không đợi Giang thúc sao?"
Bạch Thanh Điểu hé miệng.
Xích Luyện lắc đầu: "Không đợi. . ."
"Đại nhân vào kinh thành, có chức vụ thủ vệ Hoàng thành, thống lĩnh đại quân thủ hộ Đế Kinh, trong thời gian ngắn sợ là không có thời gian tới Bắc Lạc, nhưng việc mà đại nhân dặn dò, ta sẽ cố hết sức hoàn thành."
Mặt Bạch Thanh Điểu tràn đầy thất vọng.
"Được a, đi bái phỏng Lục thiếu chủ, ta cần chuẩn bị cái gì?"
"Lục thiếu chủ thích uống canh gà sao? Ta có khả năng làm một bát canh gà cho hắn."
Bạch Thanh Điểu nói: "Nghe nói Lục thiếu chủ tính tình không tốt, ta thật có thể làm môn hạ của hắn?"
"Xích Luyện tỷ, nếu như ta bái nhập Bạch Ngọc Kinh, vậy sau này có phải sẽ không gặp được Giang thúc nữa?"
Bạch Thanh Điểu líu ríu nói không ngừng.
Xích Luyện chỉ trả lời một câu, sau đó không để ý đến nàng nữa, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Hoàn toàn chính xác, nghe đồn Bắc Lạc Lục thiếu chủ thâm bất khả trắc, tính tình nhìn không thấu.
Như thế nào mới có thể đả động được Lục thiếu chủ?
Xích Luyện bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, quay đầu nhìn về phía Bạch Thanh Điểu, ánh mắt nhìn vào trong vạt áo trên ngực Bạch Thanh Điểu.
Khuôn mặt Bạch Thanh Điểu run run, lắc lắc đầu, cảnh giác mà che ngực lại.
Xích Luyện nói, "Thanh Điểu, con gà con kia của ngươi. . . Rất tốt, không chừng có thể đánh động được Lục thiếu chủ."
Bạch Thanh Điểu nghe vậy, cũng thở ra một hơi, vươn tay, cầm Tiểu Phượng Nhất bế ra.
"Lấy Tiểu Phượng Nhất làm canh gà sao? Ta không xuống tay được a. . ."
Bạch Thanh Điểu mấp máy đôi môi.
Tiểu Phượng Nhất bị bế ra, vốn dĩ mặt mày ủ rũ, đầu cúi rụp xuống, đột nhiên cảm giác có một cơn gió lạnh thổi qua, phao câu gà không khỏi sun lại.
Xích Luyện mặt mũi tối sầm, nha đầu này trong đầu cũng chỉ có canh gà thôi sao? !
Giá trị con gà con này, chỉ một bát canh gà thì đâu đáng?
Còn nữa, người ta là Lục thiếu chủ Bắc Lạc thành, còn thèm một bát canh gà của ngươi?