Chương 140: Hai thời đại va chạm (2)
Người dịch : Duy Cường
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Cơn mưa kéo dài cuối cùng cũng kết thúc, bầu trời trong xanh lộ ra, ánh sao lấp lánh, vầng trăng tỏa ra ánh sáng mờ ảo như sương khói.
Trên lầu hai của tòa nhà Bạch Ngọc Kinh.
Một luồng uy áp đáng sợ đến cực hạn, từ đây tỏa ra, bao phủ cả tòa nhà.
Lục Phiên đang cầm một quân cờ, lông mày của hắn nhíu lại, ánh mắt nhìn chăm chú vào linh áp kỳ bàn.
Trong đôi mắt của hắn, dường như có gió mưa đang ấp ủ, trong khi hạ cờ, cuồng phong gào thét, mưa gió nổ vang.
Chung quanh thân thể của Lục Phiên, phảng phất có khí thế gió mưa đang ngưng tụ.
Một trận mưa rơi xuống.
Làm không khí trên Hồ Tâm đảo càng trở nên sạch sẽ tươi mát.
Nghê Ngọc mang theo nồi đen, hưng phấn từ trong lầu các chạy ra, bàn chân dẫm lên nước bùn, Bạch Thanh Điểu hấp tấp theo ở phía sau, trong ngực còn giấu một con gà con.
Ánh mắt của Nghê Ngọc quét qua gà con, thỉnh thoảng còn lè lưỡi liếm môi một cái.
Mính Nguyệt ôm tỳ bà, nàng lau khô một tảng đá, ngồi ngay ngắn trên đó, chuẩn bị đánh đàn.
Mặc dù vẻ ngoài yếu đuối, nhưng trong nội tâm, Mính Nguyệt là người hết sức quật cường, nàng tin tưởng bản thân chắc chắn sẽ làm được.
Đem thiên địa linh khí dung nhập trong tiếng đàn, nhất định nàng sẽ làm được.
Ngưng Chiêu cùng Y nguyệt bình thản đứng yên, nhìn những nụ hoa đào đang chớm nở trên cành.
Bỗng nhiên.
Đôi mắt của Ngưng Chiêu lóe lên ánh sáng như bảo thạch.
Nàng nhìn thấy những nụ hoa kia dường như có xu thế muốn nở rộ lên.
"Đây là linh vật do công tử gieo, giống như mấy cây Triều Thiên linh cúc, một khi những đóa hoa đào này nở rộ, linh khí chứa trong những đóa hoa bắn ra, nhất định sẽ hình thành một luồng gió lốc linh khí, cho nên... Ngươi nhất định phải nắm chặt lấy cơ hội lần này."
Ngưng Chiêu nhìn về phía Y Nguyệt nói.
Đôi mắt của Y Nguyệt sáng lên, không ngừng gật đầu.
Trên lầu hai, uy thế tỏa ra khi Lục Phiên bày cục càng ngày càng đáng sợ, làm cho thân thể của Ngưng Chiêu cùng Y Nguyệt hơi có vẻ run rẩy.
"Càng ngày càng nhìn không thấu công tử, bây giờ, ngay cả đánh cờ đều đáng sợ như vậy."
Y Nguyệt nói.
Bỗng nhiên.
Bên ngoài lớp sương mù dày đặc của Hồ Tâm đảo, có một con chim bồ câu trắng vỗ cánh bay tới.
Phá vỡ màn sương, rơi vào trên đỉnh đầu của Lữ Mộc Đối đang ngồi uống trà.
Lữ Mộc Đối bắt lại chim bồ câu trắng, lấy xuống tin tức được buộc chặt trên chân của nó.
Soạt.
Nước trà xanh biếc được rót vào trong chén, mùi thơm đậm đặc tỏa ra xung quanh.
"Có chuyện gì vây?"
“Tin tức gì làm cho ngươi kinh ngạc như vậy?”
Lữ Động Huyền cười nói.
"Đạo tông Cự tử Tạ Vận Linh, Kiếm phái Cự tử Hoa Đông Lưu, cả hai cùng nhau rời núi, cùng Cự tử Cơ Quan gia Công Thâu Vũ lên phía bắc, mục tiêu của bọn hắn... Là công tử."
Lữ Mộc Đối nghiêm túc nói.
Động tác uống trà của Lữ Động Huyền hơi chậm lại một chút.
Sau đó, hắn lắc đầu cười cười, sợi dây chuyền lớn trên cổ lung lay theo nhịp cử động của Lữ Động Huyền, phản chiếu ánh trăng, sáng lấp lánh.
"Những lão già này, vẫn không chịu nhận mình già... Nhưng mà cũng phải, đều sắp bị thời đại đào thải, nếu không lưu lại cho thiên hạ này một chút dấu ấn, e rằng phải mang theo tiếc nuối xuống mồ."
"Thật ra, những lão già này cũng không ngu ngốc, rất biết xem xét thời thế..."
"Chẳng qua là bọn hắn không phục thôi."
Lữ Mộc Đối nhấp một ngụm trà đậm đặc.
"Kiếm phái Hoa Đông Lưu, danh xưng thiên hạ đệ nhất kiếm, chính là Đại Tông Sư thành danh rất lâu, càng là Cự tử của Kiếm phái, cộng thêm Tạ Vận Linh cùng Công Thâu Vũ, có thể cùng công tử đánh một trận hay không?"
Lữ Mộc Đối tò mò hỏi.
"Đánh?"
"Lấy cái gì đánh?"
"Mười tên Hoa Đông Lưu cũng chịu không nổi một quân cờ của công tử, hoàn toàn không phải là một đẳng cấp, làm sao đánh?"
Lữ Động Huyền cười lắc đầu.
"Thật ra, những lão già này cũng không có ý định chiến, có lẽ bọn hắn... Chỉ là muốn không lưu lại tiếc nuối."
Lữ Mộc Đối hơi có vẻ suy nghĩ nói.
Không lưu tiếc nuối sao?
Biết rõ thất bại sẽ chết, lại như cũ không hối hận đi Bắc Lạc.
"Vì cái gì?"
Lữ Mộc Đối châm trà.
Lữ Động Huyền nhìn nước trà xanh biếc không ngừng trút xuống, giơ tay lên, sờ lên sợi dây chuyền vàng lớn trên cổ.
"Có lẽ, là để một thời đại... Kết thúc bằng phương pháp ít lưu lại tiếc nuối nhất."
...
Một ngày sau.
Bắc quận.
Quân doanh đại trướng.
Ba chiếc xe ngựa cùng tiến vào.
Mặc Bắc Khách lấy được tin tức, liền đi ra căn lều lớn.
Đạm Đài Huyền cùng Mặc Củ cũng dồn dập đi ra nghênh đón.
Không ít võ tướng của Bắc quận đều tò mò nhìn ba vị lão giả từ trong xe ngựa đi ra.
Thân hình già nua của bọn hắn còng xuống, thậm chí có thể nói một nửa thân thể đã xuống mồ, nhưng mà... Tinh thần của từng người đều rất sung mãn.
Một người có vẻ ngoài tiên phong đạo cốt, một người sắc bén như một thanh kiếm muốn đâm thẳng vào mây xanh, còn có một người mặc dù thấp bé, thế nhưng cho người ta cảm giác biến hóa khó lường.
Ba vị tồn tại cấp độ Cự tử của Chư Tử Bách Gia!
"Mặc Bắc Khách, ba người chúng ta còn thiếu một người, cùng đi Bắc Lạc một chuyến?"
Tạ Vận Linh nói.
Mặc Bắc Khách cười cười, nếp nhăn trên mặt chồng chất lại cùng nhau.
"Mặc dù lão hủ cũng rất muốn cùng các người đi Bắc Lạc một chuyến, nhưng mà... "
“Lão hủ sợ rằng vừa mới vào thành, sẽ bị Lục Bình An giết chết tức khắc.”
Mặc Bắc Khách cười nói.
Hắn từ từ nói ra sự tình lúc trước hắn để Cự tử của Âm Dương gia Vệ Loan cải trang thành hắn, muốn ám toán Lục Phiên.
"Dựa vào sự hiểu biết của ta về tính tình của Lục Bình An, lão hủ ngày đó lừa gạt hắn, lần này vào Bắc Lạc, e rằng sẽ chết rất thê thảm, cho nên... Xin lỗi."
"Bắc Lạc thành, lão hủ, không đi được."
Hoa Đông Lưu nhàn nhạt nhìn xem Mặc Bắc Khách.
Trên gương mặt Tạ Vận Linh tràn đầy vẻ cảm khái, Vệ Loan... Thì ra đã chết, cảm xúc của Công Thâu Vũ rất phức tạp.
Mọi người không tiếp tục khuyên nhủ.
Ba chiếc xe ngựa chầm chậm quay đầu, lái ra khỏi quân doanh của Bắc quận đại quân.
Cuốn lên bụi đất mịt mù, bóng dáng khuất dần về phía cuối đường chân trời, thẳng hướng Bắc Lạc mà đi.
Đạm Đài Huyền đứng chắp tay, yên lặng nhìn mấy chiếc xe ngựa từ từ đi xa.
Không khỏi cảm khái: “Một thời đại cuối cùng cũng muốn kết thúc, đều nói Cự tử của Bách gia, mỗi người đều có thiên tư tâm tính trác tuyệt, hôm nay gặp mặt, quả nhiên bất phàm.”
"Thời đại của Chư Tử Bách Gia cùng thời đại của Bạch Ngọc Kinh va chạm... Mặc dù không khác gì châu chấu đá xe, thế nhưng... Cứ như vậy bỏ qua, lão hủ... Cũng có chút không cam lòng."
Mặc Bắc Khách nhìn mấy chiếc xe ngựa dần dần khuất sau đám bụi mù, bỗng nhiên từ từ nói.
"Thái Thú, lão hủ cuối cùng vẫn là muốn đi Bắc Lạc một chuyến."
Mặc Bắc Khách nhìn về phía Đạm Đài Huyền, khom người nói.
"Cự tử nói quá lời, nếu muốn đi cứ đi đi, lần này bỏ lỡ, có lẽ... Là cả đời tiếc nuối."
Đạm Đài Huyền cười cười, khua tay nói.
Mặc Bắc Khách lại lần nữa khom người.
Rất nhanh.
Trong đại doanh của Bắc Quận.
Lại có một chiếc xe ngựa đi ra, cuốn lên bụi bặm trên bình nguyên, thẳng hướng Bắc Lạc.
...
Đế Kinh, thư các.
Nhìn những quả chuối tây quật cường vươn lên sau trận mưa lớn.
Phu tử đang ngồi ngay ngắn trên ghế xích đu bỗng nhiên cười cười.
"Thiên Ngữ, chuẩn bị xe."
Mạc Thiên Ngữ đang cầm hồ lô uống rượu, lập tức khẽ giật mình.
"Phu tử, muốn đi đâu?"
Mạc Thiên Ngữ không hiểu.
"Đi Bắc Lạc."
Phu tử đứng dậy, dùng tay phủi phủi bộ y phục nho sinh đang mặc trên người, để cho tinh thần của mình có vẻ càng thêm tỉnh táo.
Mạc Thiên Ngữ hơi biến sắc mặt, quẻ bói bằng đồng đang vuốt vuốt trong tay cũng rơi xuống đất.
"Phu tử, đang êm đẹp, đi Bắc Lạc làm cái gì?"
Phu tử cười cười, lại không tiếp tục nói, ánh mắt nhìn quả chuối tây ngoài cửa sổ, cùng với sao trời đang tỏa ra hào quang mạnh mẽ.
Trong ánh mắt vẩn đục, mang theo môt tia hoài niệm xa xăm.