Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Tầng hai Bạch Ngọc Kinh.
Lục Phiên duỗi lưng một cái, trải qua mấy ngày nghỉ ngơi lấy lại sức, cường độ linh hồn tiêu hao vì bố trí trận pháp cũng đã khôi phục trở lại.
Khí trời bắt đầu chuyển lạnh, gió từ hồ thổi tới đều mang theo hơi lạnh như băng.
Dựa vào lan can, Lục Phiên nhìn cảnh sắc trên hồ nước, mặt hồ yên ả, có ông lão ngồi thả câu.
Lục Phiên nhìn kĩ thì phát hiện người câu cá chính là Lữ Mộc Đối.
Nhớ tới lúc trước, lần thứ nhất gặp Lữ Mộc Đối, cái tên này đóng vai làm ngư dân trên Bắc Lạc hồ.
Bánh xe lăn chuyển động, lăn qua tuyết trắng, không một tiếng động.
Từ trên lầu đi xuống.
Lục Phiên lười biếng khống chế xe lăn chuyển động.
Đã rất lâu hắn chưa đi dạo trên đảo.
Ngưng Chiêu ngồi ở bậc thang đá của Bạch Ngọc Kinh, cảm nhận được gì đó, lông mi dài khẽ run, mở mắt ra.
"Công tử."
Thấy Lục Phiên, Ngưng Chiêu vội vàng đứng dậy.
"Thể Tàng cảnh, thối luyện ngũ tạng gồm: tim, gan, lá lách, phổi, thận, phân biệt đối ứng hỏa, mộc, thổ, kim, thủy ngũ tạng, thối luyện thành công có thể ngưng tụ vòng xoáy linh khí, hội tụ thành linh giáp, lực phòng ngự tăng nhiều, cũng có thể để linh khí sản sinh liên tục không ngừng."
Lục Phiên từ từ nói.
"Ngưng tỷ, thối luyện ngũ tạng, cũng không vẻn vẹn chỉ là quá trình thối luyện, còn cần tìm được thuộc tính thích hợp với mình, đây mới là then chốt."
"Thối luyện chẳng qua chỉ là điểm xuất phát, còn phải cân nhắc đến thuộc tính tương lai."
Lục Phiên vừa cười vừa nói, gió thổi tới làm áo trắng của hắn nhẹ nhàng tung bay.
Ngưng Chiêu nghiêm túc gật đầu.
"Đa tạ công tử chỉ bảo."
Sau đó, Ngưng Chiêu đi tới sau xe lăn, từ từ đẩy xe.
Lục Phiên cũng không nói gì thêm, dựa vào ghế, quan sát Hồ Tâm đảo, mấy ngày nay Lục Phiên tập trung khôi phục cường độ linh hồn, mọi sự vật trên đảo vẫn sinh trưởng hết sức tự nhiên.
Cây hoa đào xinh đẹp điểm xuyết từng phiến hoa trên đảo, nửa đảo hoa đào nở rất xinh đẹp.
Từ khi có hoa đào Bích La, Triều Thiên cúc vốn dĩ là thực vật duy nhất có linh tính trên đảo cũng bắt đầu lo lắng, hiệu suất phun ra nuốt vào linh khí đột nhiên nhanh hơn rất nhiều.
Ngưng Chiêu đẩy xe lăn xuống bậc thang đá, dọc theo rìa hòn đảo chậm rãi mà đi.
Bành!
Trên mặt hồ, nước hồ nổ tung.
Một cái đầu to lớn ngoi lên, long lân dựng đứng, cái cổ quay quanh vòng, cái tai nhẹ nhàng run run.
Tiểu Hoàng Long đã hóa thân thành Thiên Long, mắt to tràn đầy sốt ruột nhìn chằm chằm Lục Phiên.
Trong lỗ mũi phun ra hơi nóng.
Bởi vì hóa thành Thiên Long chủng, Tiểu Hoàng Long thân thể lớn hơn gấp mấy lần, bây giờ, có thể sánh bằng một con Lạc Đà.
Lục Phiên xòe bàn tay ra, khẽ vuốt đầu Tiểu Hoàng Long, lân giáp lạnh lẽo.
Tiểu Hoàng Long hai mắt nhắm nghiền, có chút hưởng thụ.
Lục Phiên cười khẽ, "Đi chơi đi, không được hù ngư dân trên hồ."
Tiểu Hoàng Long phát ra tiếng ngâm rồi trở về Bắc Lạc hồ, nháy mắt đi xa biến mất không thấy gì nữa.
"Dưỡng Long địa thật thần kì, Tiểu Hoàng Giao lúc trước thế mà hóa thành quái vật khổng lồ như vậy."
Ngưng Chiêu cảm thán nói.
"Ngươi nếu đánh với nó, chưa hẳn có thể đánh thắng được nó."
Lục Phiên cười nói.
Ngưng Chiêu hé miệng cười một tiếng, váy trắng tung bay, đẩy xe lăn tiếp tục đi.
Nhiếp Song đứng ở trong nước luyện quyền.
Nửa người đều ở trong nước luyện quyền, thế mà làm dòng nước chấn động.
Lục Phiên dừng lại, có chút hăng hái quan sát rất lâu.
"Tiểu Nhiếp Song thực lực tiến triển cũng không tệ, có Long Huyết đan và Tụ Khí đan trợ giúp, bây giờ cũng xem như là tu hành giả nhất lưu rồi."
Ngưng Chiêu nói.
Nỗ lực của Nhiếp Song, Lục Phiên đều thấy hết, mỗi ngày trời còn chưa sáng, đã bắt đầu chạy quanh hồ, chạy xong lại ngồi dưới hoa cúc luyện khí, luyện khí xong thì luyện quyền, một mực luyện đến khi mặt trời lặn phía tây.
Lục Phiên có chút hài lòng, hài tử chăm chỉ ai mà không thích?
Nhiếp Trường Khanh bây giờ cũng không dạy bảo cho Nhiếp Song được gì nhiều, cho nên, trên cơ bản đều là để Nhiếp Song tự mình luyện tập.
"Nếu nha đầu Nghê Ngọc kia có thể nỗ lực bằng một nửa Nhiếp Song vậy thì tốt rồi."
Lục Phiên nói.
Ngưng Chiêu không khỏi che miệng cười một tiếng.
"Công tử nói rất đúng."
Lục Phiên quay đầu, nhìn về phía xa.
Nơi ấy. . .
Nghê Ngọc đang chổng mông lên luyện đan bằng nồi đen, chung quanh có một đống thảo dược được xếp ở đó, cùng với cặn bã đan được luyện thành.
Trên mặt lem luốc đầy tàn thuốc.
Lục Phiên lắc đầu, không quan tâm Nghê Ngọc, để Ngưng Chiêu tiếp tục đẩy hắn đi dạo trên đảo.
Dường như đi dạo không thú vị.
Lục Phiên sai Ngưng Chiêu tìm một chiếc thuyền gỗ, chuẩn bị vào Bắc Lạc thành giải sầu một chút.
Tu hành thì tu hành, nhưng vẫn cần phải giải trí.
Chỉ chốc lát sau, Ngưng Chiêu tìm được một chiếc thuyền gỗ.
Đẩy Lục Phiên lên thuyền, trên thuyền, Nhiếp Trường Khanh đã ngồi xếp bằng trên đó.
Thấy Lục Phiên đến, Nhiếp Trường Khanh vội vàng đứng dậy.
"Công tử."
"Đi Bắc Lạc thành đi."
Lục Phiên nói.
Nhiếp Trường Khanh cười một tiếng, chầm chậm chèo thuyền đi.
Thuyền gỗ tạo ra gợn sóng, làm cá trong hồ bơi tứ tán.
Sương mù mông lung, giống như dập dờn trong tiên cảnh.
Lên bờ.
Lục Phiên cũng không có gióng trống khua chiêng, chỉ để Ngưng Chiêu đẩy hắn đi dạo một vòng trong Bắc Lạc thành.
Tiện thể trở lại Lục phủ một chuyến.
Bắc Lạc thành bây giờ phồn vinh hưng thịnh , có thể nói là một trong những thành thị phồn vinh nhất Đại Chu triều, bởi vì yên ổn, bởi vì an toàn, cho nên rất nhiều người đều vào Bắc Lạc sinh sống.
Long Huyết quân tuần tra Bắc Lạc, bất luận đạo chích nào cũng đều không dám làm việc ác.
Dù sao, người bình thường cùng người tu hành so sánh, căn bản không cùng một đẳng cấp.
Kẻ nháo sự, thậm chí không có chạy được lâu liền sẽ bị Thiết Huyết quân bắt lại.
Cho nên, trị an trong Bắc Lạc thành có thể nói là số một thiên hạ.
Rất nhiều Thiết Huyết quân tuần tra, thấy được Lục Phiên ngồi trên xe lăn, đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Vội vàng cung kính hành lễ.
Lục Phiên mỉm cười gật đầu, không có để ý.
Dạo quanh Bắc Lạc thành giải sầu, Lục Phiên cảm giác lòng của mình càng thêm yên tĩnh.
Lục Phiên thích Ngưng Chiêu đẩy xe lăn.
Bởi vì Ngưng Chiêu sẽ không giống Nghê Ngọc, líu ríu nói không ngừng.
"Cha ta đâu?"
Về tới Lục phủ, vẫn không có gặp được Lục Trường Không, Lục Phiên có chút kinh ngạc.
Trên đảo không có, trong phủ cũng không có.
"Công tử, lão gia đang trấn thủ trên tường thành, bây giờ thế cục thiên hạ. . . Dường như phát sinh đại biến."
Ngưng Chiêu trả lời.
"Thiên hạ thế cục?"
Lục Phiên lông mi nhảy lên, mấy ngày nay, hắn đều chuyên chú bày Bàn Sơn Giang Phong Vũ cục, khôi phục cường độ linh hồn, cũng không có chú ý thiên hạ biến hóa thế nào.
"Nói một chút."
Lục Phiên hào hứng hỏi.
Ngưng Chiêu đẩy xe lăn, từ từ đi trong lâm viên.
"Mười vạn đại quân của Nam Quận lên phía bắc, hoàng đế tự mình hạ lệnh, Giang Li nắm giữ ấn soái chưởng khống mười vạn quân Nam Quận chinh phạt Đạm Đài Huyền, dường như là vì tranh đoạt Thái lĩnh Long Môn mới được phát hiện."
"Tây Quận Bá Vương hạ lệnh cho mấy vạn quân đi hướng Bắc Quận, trợ giúp Đạm Đài Huyền, bởi vì Đường Hiển Sinh cùng Đại Chu triều liên thủ, Tây Quận cùng Bắc Quận đại quân cũng liên hợp lại."
Ngưng Chiêu từ từ nói.
Lục Phiên một tay chống cằm, một tay đặt lên tay vịn.
"Thái lĩnh? Thanh Long Dưỡng Long địa sao?"
"Đạm Đài Huyền này làm sao luôn gặp được Thiên Long chủng mạnh bạo như vậy."
Lục Phiên cười nói.
"Thế nhưng. . . Ngay tại một ngày trước, trong mười vạn đại quân phía bắc có tin tức truyền về. . ."
Ngưng Chiêu nói.
"Nam Quận liên hợp Bắc Quận đại quân. . . Muốn giết Giang Li."
"Ồ?"
Lục Phiên lông mi nhảy lên, hứng thú.
"Giang Li cũng không phải là tu hành giả, như vậy . . Khó thoát khỏi kiếp nạn này."
"Cho nên, lão gia vào ngày hôm nay mới cố ý lên tường thành trấn thủ, đây cũng là thói quen của lão gia, thiên hạ nếu có biến động, lão gia sẽ đích thân tọa trấn tường thành, đề phòng có đạo chích ngấp nghé Bắc Lạc."
Ngưng Chiêu nói.
"Bắc Lạc hiện tại, dù cho có đại quân thiên hạ đều tới thì có làm sao?"
Lục Phiên cười nhẹ lắc đầu.
Trong giọng nói mang theo một tia bá khí.
Giang Li mặc áo giáp bạc, sắc mặt lạnh lùng.
Hắn ngẩng đầu nhìn trời, thấy bầu trời âm trầm, mây đen không ngừng cuốn theo tới, mang theo cảm giác đè nén, không khí nặng trĩu.
Thế cục hiện tại làm tâm tình Giang Li như rơi xuống vực thẳm.
"Đường Hiển Sinh quả nhiên không có ý tốt. . . Lão già này, muốn diệt trừ ta trước."
Giang Li hít sâu một hơi, đứng yên bên vách núi, áo choàng sau lưng tung bay xoay tròn.
Mấy ngày hành quân này, đại quân Nam Quận và một vạn tinh binh Đại Chu tụ hợp, vào phạm vi Bắc Quận, mới vào Bắc Quận, liền thấy được thân ảnh đại quân Bắc Quận hiển hiện.
Cuối cùng, vào ngày thứ hai ở Bắc Quận.
Cùng đại quân Bắc Quận chạm mặt.
Hai bên giao chiến trận đầu, binh mã của Giang Li triệt để tan tác.
Bởi vì. . .
Tướng lĩnh Nam Quận một mực ngoan ngoãn nghe lời vậy mà dưới sự chỉ huy của Đường Bạch Vân bắt đầu quay lại tập kích Giang Li và một vạn tinh binh Đại Chu.
Thế cục biến hóa thật lớn, nằm ngoài suy nghĩ của tất cả mọi người.
May mắn Giang Li ngay từ đầu đã dự tính đến trường hợp xấu nhất.
Hắn chỉ huy một vạn tinh binh Đại Chu, lập tức lựa chọn biện pháp phá vây.
Bắc Quận đại quân mặc dù không có vây công quân đội của Giang Li, thế nhưng cũng chặn đường lui của hắn.
Giang Li lĩnh suất tàn binh bại tướng còn lại vừa đánh vừa lui.