Chương 180: Bạch Ngọc Kinh nói. . . (2)
Dịch: Mèo Rừng
Đường Hiển Sinh không ngờ rằng Đường Bạch Vân còn có thủ đoạn như vậy, may mắn là không có ủ thành đại họa.
Rất nhanh thì Đường Hiển Sinh tìm tới một tên tôi tớ, khiến cho tên đấy dẫn Đường Nhất Mặc đi tìm mẹ cùng muội muội của hắn.
Ngay lúc Đường Nhất Mặc bước ra khỏi ngưỡng cửa, hắn quay đầu liếc mắt nhìn về phía Đường Hiển Sinh đang lung la lung lay, lưng còng thấp xuống.
Sau đó, trực tiếp bước đi ra Đường phủ.
Một cái Đường phủ rộng lớn, lại lộ ra mấy phần cô tịch cùng lạnh lẽo.
Đường Nhất Mặc đi theo tên tôi tớ, đi tới trong phòng ở một tòa nhà nông tại ngoại thành Nam Giang, thì thấy được mẫu thân cùng muội muội bị giam lỏng ở đây.
Thấy cả hai người đều mạnh khỏe, Đường Nhất Mặc mới thở phào một hơi.
Hiển nhiên là Đường Bạch Vân dự định dùng hai người này để uy hiếp Đường Nhất Mặc, đáng tiếc, chưa kịp uy hiếp thì đã chết tại Bắc Quận.
Chiến sự ở Bắc Quận rất nhanh thì truyền về Đế Kinh.
Bên trong Tử Kim cung, Vũ Văn Tú vừa dạo bước liên tục, vừa nghe lão thái giám đọc lấy, trong lúc lo lắng, hắn đoạt mật tín.
Con mắt quét qua chữ viết được ghi trên đó với tốc độ cực nhanh.
Hồi lâu sau, hắn mới ngồi trên long ỷ, thở ra một hơi thật dài.
Giang Li không chết.
Thậm chí, mười vạn binh mã Nam Quận của Đường Hiển Sinh cũng toàn quân bị diệt.
Đối với Vũ Văn Tú thì đây chính là một tin tức tốt, tuy nhiên, có tin tốt thì cũng có tin xấu, Giang Li bị đám người Mặc Bắc Khách mang đi.
Mặc dù mười vạn đại quân của Đường Hiển Sinh đã tan tác, cán cân cân bằng thiên hạ đại thế cũng đã bị đánh vỡ.
Nhưng mà, Mặc Bắc Khách vẫn bắt Giang Li, dù sao thì bực quân thần như Giang Li, một khi trở về Đế Kinh, chắc chắn sẽ trở thành họa lớn trong lòng.
Mặc dù Đạm Đài Huyền không có động thủ với Giang Li, thế nhưng Mặc Bắc Khách thân là mưu sĩ, tất nhiên sẽ không thể nào bỏ qua cơ hội lần này.
Đương nhiên, tuy nói Giang Li bị Bắc Quận giam giữ, nhưng vẫn được ăn sung mặc sướng, không nguy hiểm gì tới tính mạng cả.
Chỉ cần Giang Li chưa chết, Vũ Văn Tú cảm thấy mình vẫn có thể hao tốn một ít chi phí để chuộc hắn về.
Vũ Văn Tú đập mật tín trên bàn.
Bên ngoài Tử Kim cung, lão thái giám quỳ sát.
Hắn truy sát Đường Hiển Sinh thất bại, tất nhiên sẽ chọc cho Vũ Văn Tú chấn nộ, Vũ Văn Tú đã lệnh hắn xem trọng tên Đường Hiển Sinh, vậy mà, hắn vẫn khiến cho lão hồ ly này chạy thoát, lão thái giám không thể nào trốn tránh trách nhiệm được.
Vũ Văn Tú đi ra Tử Kim cung, chứng kiến lão thái giám đang quỳ sát thì thở ra một hơi, khoát tay áo, khiến cho lão thái giám đứng dậy nghỉ ngơi.
“Mệnh mấy tên tiểu thái giám cho Hắc Long của trẫm ăn, gần đây lượng cơm của Hắc Long có tăng cao, chuẩn bị nhiều thịt tươi chút.”
Vũ Văn Tú nói.
Hắn đã liên tục hai ngày chưa ngủ rồi, hắn khẽ vuốt vuốt mi tâm rồi tan biến ở giữa hành lang.
Lão thái giám nhẹ nhàng thở phào, Vũ Văn Tú đây là tha thứ cho hắn.
Bên trong cung điện.
Vũ Văn Tú cởi long bào ra, dưới sự hầu hạ của cung nữ, bèn nằm trên giường.
Hắn cần ngủ một giấc.
Hai mắt hắn nhắm nghiền lại, nhưng đột nhiên trước mặt, có ánh đen không ngừng hiển hiện ra, không ngừng lấp lánh, rất nhanh thì hóa thành bộ dáng miệng lớn đầy máu của Hắc Long.
Hắn chợt bừng tỉnh, mồ hôi lạnh bị thẩm thấu ở phía sau lưng.
Mà bên ngoài.
Lão thái giám hốt hoảng chạy tới.
“Bệ hạ, Bạch Ngọc Kinh đưa tin thiên hạ…”
Vũ Văn Tú đang bị mồ hôi thẩm thấu ở phía sau lưng thì chợt giật mình, vội vàng đi tới, nhận lấy Thiên Cơ các giấy Huyền Hoàng trong tay lão thái giám.
“Thiên hạ ngừng chiến ba tháng.”
“Bạch Ngọc Kinh muốn làm gì? Lục Bình An muốn làm gì?”
Vũ Văn Tú nhìn chóng chọc vào giấy Huyền Hoàng, hít sâu một hơi.
Lão thái giám hất phất trần, nhìn về phía Vũ Văn Tú, im lặng.
“Ngừng chiến ba thắng… Hắn cảm thấy người trong thiên hạ đều nghe hắn sao?”
“Ba phương Tây Quận, Bắc Quận, Nam Quận sẽ thật sự ngừng chiến chỉ vì một lời nói?”
Vũ Văn Tú nhíu lông mày, lại một lần nữa quét vào phong thư trong tay, tựa hồ đang suy tư.
“Đoán không ra, đoán không ra… Tại sao lại là ba tháng? Chẳng lẽ bởi vì có đại sư gì đó sẽ xảy ra vào ba tháng sau?”
“Tuy nhiên, ngừng chiến trong ba tháng, đối với Đại Chu ta, cũng không tính là chuyện xấu…”
Vũ Văn Tú nheo mắt.
“Nhưng cử động lần này của Bạch Ngọc Kinh, chính là xem hoàng quyền chúng ta không ra gì.”
Lão thái giám nghe được câu nói này của Vũ Văn Tú, trong lòng chợt nhảy, chặn lại: “Bệ hạ…”
Vũ Văn Tú liếc mắt lườm thái giám, khoát tay, ngăn chặn hắn lên tiếng.
“Hạ lệnh, Đại Chu… Ngừng chiến.”
Lão thái giám thở phào, gật đầu.
“Vâng.”
Sau đó, cất bước rời đi.
Tây Quân, trong đại doanh.
Hạng Thiếu Vân ngồi ngay ngắn trên vị trí đầu lĩnh ở trong đại doanh, nhìn xem phong thư trong tay, lông mi không khỏi nhíu lại.
“Bạch Ngọc Kinh phát một tờ Thiên Cơ lệnh, khiến cho thiên hạ ngừng chiến trong ba tháng?”
“Vì sao lại là ba tháng?”
“Lục Bình An muốn làm cái gì?”
Bá Vương hít sâu một hơi, tuy nhiên, rất nhanh thì hắn truyền lệnh ra ngoài.
“Tây Quận… Ngừng chiến.”
Làm tu hành giả đỉnh cấp, Bá Vương rất rõ ràng sự mạnh mẽ của Bạch Ngọc Kinh, không chỉ riêng Lục Bình An.
Cho dù chỉ là hai vị Thể Tàng cảnh là Ngưng Chiêu cùng Nhiếp Trường Cũng, cũng đủ để trấn áp thiên hạ.
Thể Tàng cảnh… Đủ để một người sửa đổi kết quả chiến tranh.
Đừng nhìn Bạch Ngọc Kinh ở phía xa Bắc Lạc thành, hờ hững không quan tâm với chiến tranh thiên hạ.
Dáng vẻ yên tĩnh nhìn hoa nở, nhàn nhã xem mây trôi.
Thế nhưng, trên thực tế, thế lực khắp nơi đều đang chú ý tới thái độ của Bạch Ngọc Kinh.
Mặc kệ là Vũ Văn Tú, cũng hoặc là Bá Vương, Đường Hiển Sinh đều đã từng đi qua Bắc Lạc Bạch Ngọc Kinh, hỏi thăm thái độ của Lục Phiên.
Chỉ cần một phương trong bọn họ có thể đạt được sự ủng hộ từ Bạch Ngọc Kinh thì có thể đạt được thiên hạ chi chủ.
Về chuyện này, Bá Vương với thực lực cao nhất nên rất rõ ràng.
Dù sao thì Bá Vương đã từng cảm thụ được sự mạnh mẽ cùng khủng bố của Lục Phiên.
Ở trong mắt Bá Vương, Lục Phiên căn bản… Không phải người!
Bắc Quận.
Đạm Đài Huyền đọc xong tin tức, cả người có chút không thể tin được.
Hắn nhìn về phía Mặc Bắc Khách cùng Mặc Củ đang ở dưới kia, hỏi: “Bạch Ngọc Kinh… đây là ý gì?”
Quạt lông của Mặc Củ khẽ lay động, không lên tiếng.
Mặc Bắc Khách thì nhắm mắt dưỡng thần.
“Ý nghĩa giống với mặt chữ…”
“Bạch Ngọc Kinh dựa vào cái gì mà hắn lại cảm thấy hắn nói thiên hạ ngừng chiến ba tháng, thì thiên hạ sẽ ngay lập tức ngừng chiến ba tháng?”
Đạm Đài Huyền có chút không cam lòng.
Tuy nhiên, rất nhanh thì hắn phát hiện trong đại trướng chỉ có mỗi hắn là nháo sự, việc này khiến hắn có hơi xấu hổ.
Hắn ngồi xuống ghế, uống một ngụm trà.
Lẩm bẩm một câu.
“Bạch Ngọc Kinh này, quá phận.”
“Tuy nhiên, có một câu nói rất hay, nếu như trong lúc ngừng chiến, man di đột kích, thì chơi chết bọn hắn, lời này… Ta thích.”
Sau đó, Đạm Đài Huyền gọi một vị võ tướng, nghiêm túc căn dặn cùng phân phó.
“Truyền lệnh thiên hạ, Bắc Quận ta…”
“Ngừng chiến.”
Nam Quận.
Mưa phùn rả rích giương vẩy.
Đường Hiển Sinh nằm trên giường, bên trong gian phòng có nồng đậm mùi thuốc tràn ngập lấy.
Hắn ngã bệnh.
Mười vạn đại quân Nam Quận bị thất bại, Đường Bạch Vân chết thảm, khiến cho hắn ngã bệnh.
Một vị người hầu vào phòng, đọc một lần tin tức do Bạch Ngọc Kinh truyền tới.
Da mặt Đường Hiển Sinh run lên, cười cười.
“Mười vạn đại quân của Nam Quân ta vừa mới bị hủy diệt… Thì Bạch Ngọc Kinh liền hạ tờ Thiên Cơ lệnh này, nếu như sớm hơn thì tốt biết bao? E là vị Lục thiếu chủ kia, cố ý chờ cho đại quân Nam Quận ta bị hủy diệt mới hạ lạnh.”
“Vị Lục thiếu chủ này, cũng là một người có tính nội tâm.”
Ngữ khí của Đường Hiển Sinh có chút bất đắc dĩ.
Sau đó, khoát tay áo, truyền lệnh ra ngoài.
“Nam Quận, ngừng chiến.”
Một tờ Thiên Cơ lệnh bay ra từ bên trong Bắc Lạc thành.
Thiên hạ ngừng chiến ba tháng.
Rất nhiều thế lực biết được tin tức này, bèn cười nhạo không thôi.
Ở bên trong sự phân tranh thiên hạ này, Bạch Ngọc Kinh không đáng chú ý chút nào cả, hắn quả thật coi mình là một chuyện rồi?
Một tờ lệnh liền muốn thiên hạ ngừng chiến ba tháng? Cho dù là Đại Chu triều đã từng chưởng khống thiên hạ trong huy hoàng cũng không thể làm như vậy đi?
Tuy nhiên.
Thuận theo tin tức ngừng chiến được truyền ra từ Đế Kinh.
Tuần tự là Tây Quận, Bắc Quận, Nam Quận cũng phát ra tin tức, tuyên bố ngừng chiến ba tháng.
Làm cho tất cả người trong thiên hạ đều lâm vào trong rung động.
Sau đó, thế lực khắp nơi đều xôn xao.
Thì ra.
Bạch Ngọc Kinh nói thiên hạ phải ngừng chiến.
Thiên hạ… phải ngừng chiến thật.